Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên trong phòng ăn, bầu không khí lãng mạn đặc biệt ấm áp.
Lục Triều Dương mỉm cười nhìn cô, khẽ hỏi: "Em tính làm sao để tạo lòng tin cho anh chứ?"
"Đưa tay cho em." Đường Ngọc Sở cười thần bí.
Lục Triều Dương khẽ nhướng chân mày, giơ tay qua.
Đường Ngọc Sở nắm trong tay và mở ra lòng bàn tay của anh ra, liếc nhìn anh rồi cúi đầu viết chữ trong lòng bàn tay anh.
Anh là phong cảnh đẹp nhất.
Đây là chữ cô viết.
Trong nháy mắt, con ngươi đen nháy của Lục Triều Dương đầy vẻ dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên.
"Thế nào?" Đường Ngọc Sở ngẩng đầu, cười tinh nghịch nhìn anh: “Có phải rất có lòng tin không?"
"Ừ, đặc biệt có lòng tin." Lục Triều Dương nắm ngược lấy tay cô, dịu dàng hỏi: "Em học được những lời tán tỉnh này từ khi nào thế?"
"Ừ..." Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ một lát, sau đó vừa cười vừa nói: "Mưa dầm thấm đất, tự nhiên lại biết thôi."
"Mưa dầm thấm đất à." Lục Triều Dương lặp lại từ này với vẻ nghiền ngẫm, sau đó hỏi: "Cho hỏi có phải vợ chịu ảnh hưởng của anh không vậy?"
"Anh cứ nói xem?" Đường Ngọc Sở tinh nghịch nháy mắt.
"Vậy sau này anh phải nói nhiều một chút, như vậy mới có khả năng vinh dự được nghe lời ân ái của vợ." Anh nói nửa đùa nửa thật.
"Ngài Lục thân ái, lẽ nào anh không biết nói nhiều lời ân ái sẽ trở nên mất giá à?" Đường Ngọc Sở giả vờ nghiêm túc trừng mắt nhìn anh.
"Không, lời ân ái với vợ thì chẳng bao giờ mất giá cả." Trên gương mặt điển trai của anh đầy vẻ tự tin: “Bởi vì đó đều lời thật lòng của anh."
Trong lòng Đường Ngọc Sở rất cảm động nhưng vẫn giả vờ rùng mình giống như không chịu nổi: “Ngài Lục, lời ân ái của ngài thật sự quá buồn nôn rồi."
Lục Triều Dương khẽ cười ra tiếng: “Quen là tốt rồi."
Sau đó anh thả tay cô ra, chuyển đề tài hỏi: "Khi ở trên xe, em bảo muốn nói cho anh biết chuyện gì mà?"
Anh đột nhiên chuyển đề tài làm Đường Ngọc Sở sửng sốt, sau đó nói: "Chính là chuyện trung tâm nghiên cứu ở nước Mỹ đấy."
"Ừ, sao vậy?"
"Chính là..." Đường Ngọc Sở cân nhắc: “Hôm nay Tiêu Tiêu đi xem mắt, không ngờ đối tượng xem mắt của cô ấy lại từng là nhân viên của Sở nghiên cứu."
Lục Triều Dương nhíu mày: “Một nhân viên của Sở nghiên cứu à?"
Đường Ngọc Sở "Ừ" một tiếng: “Là Thanh Chiêu nói cho em biết. Người kia tên là Tống Mạc, Tiêu Tiêu nói anh ta mới về nước."
Trung tâm nghiên cứu này làm những nghiên cứu bất hợp pháp hoặc bị cấm, có thể tưởng tượng được nhân viên nghiên cứu bên trong sẽ là loại người thế nào.
Lần này bọn họ nhận lời chữa trị cho ba vợ anh, chẳng qua chỉ là nể mặt anh đưa ra khoản tiền lớn mới miễn cưỡng đồng ý thôi.
Như vậy, Tống Mạc mà Sở Sở nhắc tới chắc chắn cũng không đơn giản.
"Đó là người thế nào?" Lục Triều Dương hỏi.
Đường Ngọc Sở nhíu mày suy nghĩ một lát: “Chính là một người rất ôn hòa, khí chất nhẹ nhàng, không cảm giác được anh ta từng làm việc ở trung tâm nghiên cứu này."
"Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài được." Lục Triều Dương thản nhiên nói một câu.
Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: “Sao anh lại nói giống Tiêu Tiêu vậy? Anh không biết thái độ của cô ấy hôm nay với Tống Mạc kia dữ tợn thế nào đâu."
Nói đến đây, Đường Ngọc Sở cười càng vui vẻ hơn: “Anh đoán xem tại sao cô ấy lại hung dữ với người ta như vậy chứ?"
Cho dù không thấy hứng thú về chuyện của người khác nhưng nể tình cô nói xong lại vui vẻ như vậy, Lục Triều Dương vẫn rất phối hợp với cô: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Đường Ngọc Sở cố ý thừa nước đục thả câu, sau đó cười "Hì hì": “Tống Mạc là bạn trai cũ của Tiêu Tiêu."
Lục Triều Dương kinh ngạc nhướng mày. Điều này đúng là làm anh bất ngờ đấy.
"Có phải đặc biệt kinh ngạc không?" Đường Ngọc Sở cầm chén nước trên bàn lên, nhấp một hớp, sau đó không nhịn được phàn nàn: "Lúc đó em cũng vô cùng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ được Tiêu Tiêu sẽ xem mắt với bạn trai cũ. Đúng là kịch tính đầy máu chó mà..."
Đường Ngọc Sở nói liên miên về chuyện buổi chiều Tiêu Tiêu đi xem mắt với vẻ