Đèn báo ngoài phòng cấp cứu vẫn bật. Y tá nói khi vừa phát hiện ra tình hình thì bác sĩ đã lập tức tiến hành cứu chữa, nhưng tình hình không được tốt lắm.
Bọn họ không thể bảo đảm có thể cứu được người bệnh hay không.
Đường Ngọc Sở nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, ba của cô đang được cấp cứu bên trong lại có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Trái tim dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt làm cô thấy đau đớn tới mức không thở nổi.
Cô sợ, cô thật sự rất sợ, sợ là ba sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.
Mũi cay cay, nước mắt lập tức đong đầy khóe mi. Cô chớp mắt làm nước mắt chảy xuống ướt cả gương mặt.
"Ba sẽ không có chuyện gì đâu." Lục Triều Dương ôm cô vào trong lòng, dịu dàng xoa nhẹ lưng cô.
Đường Ngọc Sở vùi mặt vào trong ngực anh, hai tay nắm thật chặt lấy vạt áo của anh, cô cắn môi không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Chỉ cần bác sĩ còn đang cứu chữa thì vẫn còn hi vọng.
Lục Triều Dương híp mắt lại, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trên cửa, bên tai dường như lại vang lên tiếng giải thích gấp gáp của y tá trưởng trực trong phòng bệnh.
"Cô Đường, lúc y tá trực ban đi kiểm tra các phòng thì phát hiện ra nhịp tim của ngài Đường đang giảm xuống, cô ấy lập tức gọi bác sĩ tới, bác sĩ cũng cứu chữa ngay. Xuất hiện chuyện như vậy là do sai sót của chúng tôi. Nhưng đồng thời, chúng tôi cũng phát hiện ra ống thở của ngài Đường bị đứt, miệng vết đứt rất bằng nên chắc là bị kéo cắt."
"Mà ban đêm chỉ có vợ của ngài Đường từng qua."
Triệu Uyển Nhan chờ tới đêm mới đến thăm ba vợ, mà sau khi thăm xong, y tá trực ban lại phát hiện ra nhịp tim của ba vợ đang giảm xuống, đồng thời cũng phát hiện ra ống thở bị người ta dùng kéo cắt.
Nếu nói đây chỉ là trùng hợp, chưa chắc đã có người nào tin tưởng.
Triệu Uyển Nhan!
Trong mắt lóe lên tia sáng lạnh khiếp người. Anh muốn bà ta phải trả giá đắt vì những gì bản thân đã làm.
Sau khi khóc một trận, tâm trạng Đường Ngọc Sở dần dần bớt bi thương, đầu óc đờ đẫn cũng dần dần tỉnh táo lại.
Sau đó cô lùi lại, rời khỏi vòng tay của Lục Triều Dương, giơ tay lên lau nước mắt và ngẩng đầu nói: “Triều Dương, có phải y tá trưởng nói ban đêm Triệu Uyển Nhan từng gặp ba em đúng không?"
Lúc đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ba đang được cấp cứu, không rõ sống chết thế nào.
Cho nên, cô cũng chỉ mơ hồ nghe lời y tá trưởng nói.
Bây giờ đầu óc tỉnh táo lại, cô mới nhớ tới một chuyện mấu chốt nhất trong những lời y tá trưởng đã nói.
Đó chính là Triệu Uyển Nhan đã tới bệnh viện vào ban đêm.
"Có phải bà ta đã tới không?" Cô hỏi lại lần nữa.
Lục Triều Dương gật đầu: “Bà ta đã tới."
"Có phải sau khi bà ta tới thì ba em lại xảy ra chuyện không?"
Lục Triều Dương nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó cho cô một đáp án tương đối rõ ràng.
"Đúng là sau khi bà ta tới thăm ba thì ba lại xảy ra chuyện. Ống thở bị người ta cắt đứt. Nếu anh nghĩ không sai, chính là Triệu Uyển Nhan đã cắt."
Nghe đến đây, Đường Ngọc Sở kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “Bà ta điên rồi sao? Bà ta và ba em có mấy chục năm tình cảm mà bà ta cũng xuống tay được à?"
"Con người một khi dính dáng đến lợi ích thì bất kể là người thân hay vợ chồng, bạn bè đều có thể trở mặt thành thù. Cho nên Triệu Uyển Nhan muốn làm như vậy cũng không ngoài dự đoán của anh."
Chuyện như vậy, nhà họ Lục xảy ra còn ít sao?
Đường Ngọc Sở chìm đắm đang sự khiếp sợ cũng không chú ý tới sự giễu cợt trong mắt anh.
"A!" Đường Ngọc Sở cười lạnh một tiếng, nói với vẻ châm chọc: "Nếu lợi ích quan trọng hơn tình cảm, vậy có phải giữa con người với nhau đã không còn tình cảm gì đáng nói nữa không?"
"Sở Sở, em vẫn quá đơn thuần."
Lục Triều Dương giơ tay ôm lấy mặt cô, bụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, trong mắt đầy vẻ say đắm.
Nếu có thể, anh muốn cả đời giữ lại vẻ đơn thuần của cô, không muốn để cho cô tiếp xúc lòng người và sự tính kế xấu xa như vậy.
Đường Ngọc Sở giơ tay đặt lên tay anh, nhìn thẳng vào trong mắt anh, thấy mặt mình in bóng ngược trong đôi mắt đen láy của anh tràn ngập sự mỉa mai: