Đường Ngọc Sở gọi điện thoại cho Lina, nói rõ nguyên nhân nghỉ thêm, sau đó ăn cơm trưa xong thì chạy tới công ty.
Dạ tiệc từ thiện của công ty giải trí Hoàng Đình là chuyện hot nhất trong khoảng thời gian này, gần như mỗi công ty truyền thông đều trong tình thế trận địa sẵn sàng đón địch, Tiêu Tiêu cũng không ngoại lê.
Thân là phó giám đốc bộ phận Truyền thông, trách nhiệm của cô cũng không nhỏ, cần nghĩ xem làm sao để Thời Thụy có được tiêu đề lôi cuốn trong dạ tiệc từ thiện này, để Thời Thụy vang danh một thời.
Vừa đến công ty, cô đã bị Lina gọi vào phòng làm việc.
Lina đưa một tập tài liệu cho cô: “Xem cái này đi, khi dạ tiệc từ thiện kết thúc thì bắt đầu làm việc này."
Đường Ngọc Sở cầm lấy nhìn, là hợp đồng đầu tư điện ảnh mà Hoàng Đình kí với Thời Thụy.
"Đây là..." Đường Ngọc Sở không hiểu ngước mắt nhìn Lina.
Lina mỉm cười: “Công việc chuẩn bị tiền kì của phim đã hoàn thành, tháng sau chính thức tiến hành quay rồi. Ý của bên trên là muốn tổ chức một buổi họp báo, chuyện này giao cho em làm."
Thì ra là phim sắp quay rồi.
Đường Ngọc Sở gấp tập tài liệu lại, nở một nụ cười: “Em sẽ nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị họp báo."
Lina đơn giản dặn dò thêm vài câu rồi để cô về làm việc.
Đường Ngọc Sở về bàn làm việc của mình, ánh mắt liếc tới chỗ ngồi của An Kỳ, ấn đường nhíu lại.
Hai hôm nay An Kỳ cũng không liên lạc với bọn họ, hơn nữa Tử Dục cũng không cứ cuối tuần là về nhà như trước, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.
Cô bỏ tài liệu lên bàn, sau đó thì cầm điện thoại lên và xoay người đi vào phòng trà.
. . .
Nhờ sự giúp đỡ của Tử Dục, Tống An Kỳ gặp được ba mẹ của mình.
"An Kỳ, con phải chăm sóc bản thân thật tốt. Chuyện của ba và mẹ con cứ thế thôi, con đừng quan tâm nữa. Tâm nguyện lớn nhất của ba và mẹ con là con sống tốt."
Đây là lời mà ba cô nói với cô, sau đó dù cô có hỏi thế đi đi nữa thì ông ta cũng không chịu nói cho cô biết vụ tham nhũng ở Dương Thị là sao.
"Ba em không nói, chắc chắn do bên cạnh có người nhà họ Dương."
Ra khỏi nơi tạm giam, Tống An Kỳ nói tình hình cho Tử Dục, sau khi anh ta nghe xong thì giải thích như thế.
Nếu như ba mẹ cô đều không chịu nói ra, cắn chặt miệng nói là bọn họ tham nhũng, vậy cô ở bên ngoài cố gắng thế nào cũng vô tích thôi.
Đường Ngọc Sở đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời mờ tối, trong mắt cũng bị một tầng khói mù bao phủ.
Điện thoại bên tai vang lên tiếng khóc gần như tuyệt vọng của Tống An Kỳ: “Sở Sở, cậu nói rốt cuộc tớ phải làm sao mới cứu được ba mẹ ra đây?"
"Tử Dục thì sao? Anh ấy nói sao?" Đường Ngọc Sở hỏi.
"Anh ấy bảo tớ yên tâm, anh ấy sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện.”
Đường Ngọc Sở nhíu mày: “An Kỳ, cậu không tin Tử Dục sao?"
Nếu tin lời anh ta thì cũng không nên bất lực tuyệt vọng như thế.
"Không phải không tin, mà là tớ... tớ..."
Tống An Kỳ muốn giải thích nhưng cũng không biết giải thích từ đâu.
Đường Ngọc Sở thở dài: “Cậu tin anh ấy, nhưng cũng sợ mọi chuyện sẽ không quá thuận lợi đúng không?"
Đầu kia điện thoại im lặng, một lúc lâu mới có một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng vang lên.
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy cô ta hơi buồn lo vô cớ.
"An Kỳ, nhà họ Thẩm là gia tộc thế nào, thế lực trong giới quân sự và chính trị đều ngoài sức tưởng tượng của người bình thường. Chỉ bằng nhà họ Dương sao? Ôi, sợ rằng trong mắt nhà họ Thẩm thì nhà họ Dương còn chẳng một bằng con kiến hôi."
Tống An Kỳ cũng biết rõ là thế, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ sợ nhà họ Dương làm chuyện âm hiểm.
Sự lo âu của cô làm cho Đường Ngọc Sở không nhịn cười được: “An Kỳ à, cậu để mắt đến nhà họ Dương quá rồi đấy, sợ rằng bọn họ muốn làm chuyện xấu cũng không có cơ hội. Tử Dục sẽ bóp chết những trò đó từ trong nôi."
"Thế nên cậu