Màn đêm dày đặc.
Thẩm Tử Dục bước vào Thiên Thượng Nhân Gian, những gì anh ta nhìn thấy là khung cảnh không khác gì một quán bar bình thường.
Một người đàn ông mặc âu phục đến chào hỏi: “Ngài đây có phải là ngài Thẩm?”
Thẩm Tử Dục nhẹ liếc mắt: “Bọn họ ở đâu?”
Người đàn ông thấy anh ta đến một mình, khí thế bất phàm, lại gần định hỏi thăm anh ta có phải người mà ông chủ đang chờ, quả nhiên không nhầm.
Sau đó, trên mặt người đàn ông nở nụ cười nịnh nọt, khom lưng: “Ngài Thẩm, mời đi theo tôi.”
Thẩm Tử Dục đi phía sau người đàn ông, quan sát mọi thứ trong nhà hàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự sắc bén, nhìn như bình thường náo nhiệt, nhưng lại nhưng lại đang che dấu hoạt động đáng ghê tởm.
Mà những điều này đêm nay sẽ bị hủy tất cả.
Người đàn ông dẫn anh ta lên lầu hai của nhà hàng, bước vào một gian nhà toàn ghế xem kịch, sau đó cười nói: “Tổng Giám đốc Dương đang ở bên trong. Anh ấy đã chờ ông lâu rồi.”
Vừa nói, người đàn ông vừa mở cửa, trong phòng bao là cảnh tượng hoang đường trước mắt Thẩm Tử Dục.
Một vài cô gái đang nhảy múa, y phục thiếu vải, mọi cử động đều mang tính khêu gợi.
Vài người đàn ông trung niên to béo ngồi trên sô pha, nhìn vào những cô gái kia, vẻ mặt dung tục, nước dãi chảy đầy khóe miệng.
Mà người mà anh ta tìm kiếm đang ngồi trong đó.
Dương Quốc Bang, Tổng giám đốc tổng hợp hiện tại của Dương Thị.
Nếu không phải vì An Kỳ, anh ta thật muốn xoay người bỏ đi.
Người đàn ông đưa anh ta bước vào và nói gì đó với Dương Quốc Bang, chỉ thấy Dương Quốc Bang nhìn ra phía ngoài cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Tử Dục, đôi mắt Dương Quốc Bang sáng lên, nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt anh ta, dừng ở trước mặt anh ta, gương mặt phì nộn đầy ý cười nịnh: “Giám đốc Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nói xong, anh ta chìa tay về phía Thẩm Tử Dục.
Thẩm Tử Dục khẽ nhíu mày, mặc kệ hành động đó, tiến vào bên trong.
Nụ cười trên mặt Dương Quốc Bang cứng đơ, ánh mắt anh ta hiện lên một tia đen tối.
Sau đó, anh ta quay người lại, tiếp tục nở nụ cười nịnh nọt.
Anh ta nhìn thấy Thẩm Tử Dục ngồi trong góc, bèn nói với các vũ nữ: “Các cô còn nhảy nhảy cái gì? Không thấy có khách đến à? Còn không biết cách chào đón sao?”
Nghe những lời đó, đám vũ nữ lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Thẩm Tử Dục, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.
Thật là một người đàn ông đẹp trai!
Không cần Dương Quốc Bang nói gì, mấy cô gái tiến lại gần Thẩm Tử Dục.
“Cút!”
Một chữ này phát ra giống như một lưỡi dao băng, mấy cô gái sợ hãi dừng lại, không dám tới gần, họ nhìn Dương Quốc Bang cầu cứu.
Dương Quốc Bang liếc nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn Thẩm Tử Dục, thẳng thừng nói: “Giám đốc Thẩm, đã ra ngoài chơi, nên cần…”
“Tổng Giám đốc Dương, tôi không tới đây vui chơi.” Thẩm Tử Dục nhăn mày, ánh mắt sắc bén.
Lời của Dương Quốc Bang trong nháy mắt bị kẹt lại, chỉ có thể ngượng ngùng mà cười: “Tổng Giám đốc Thẩm nói đúng.”
Sau đó anh ta nói với các cô gái: “Các cô mau ra ngoài đi, tôi có chuyện cần bàn bạc với Tổng giám đốc Thẩm.”
Nhìn thấy Dương Quốc Bang và vị khách đẹp trai đang tiếp xúc thân thiết, một số cô gái tỏ ý không muốn rời khỏi.
Mấy người bạn của Dương Quốc Bang thấy vậy cũng không dám ở lâu, đều đứng dậy rời khỏi.
Trong phòng bao giờ chỉ còn Dương Quốc Bang và Thẩm Tử Dục.
Thần thái của Thẩm Tử Dục khiến Dương Quốc Bang không dám lại gần, chỉ có thể ngồi cách một khoảng, không gian trầm lắng một hồi.
Dương Quốc Bang cũng tầm độ tuổi với Thẩm Tử Dục, anh ta đã đã trải đời nhiều, nhanh chóng thoát khỏi cảm giác gấp gáp của Thẩm Tử Dục, anh ta cầm rót một ly rượu cho Thẩm Tử Dục: “Tổng Giám đốc Thẩm, trước tiên hãy uống chút rượu.”
Thẩm Tử Dục liếc nhìn ly rượu, sau đó lại nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.
“Tổng Giám đốc Dương, tôi biết rất rõ tình hình hiện tại của công ty anh. Nếu tôi đồng ý đầu tư vào một vài dự án của các