Rời khỏi phòng chụp hình cưới, đám người Đường Ngọc Sở không quay về nhà mà đi đến bệnh viện.
Trên đường, Ứng Tiêu Tiêu liến thoắng luôn mồm, không đồng ý An Kỳ đến bệnh viện thăm Dương Thiên Thiên.
Tống An Kỳ lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ, để cô ấy nói, không lên tiếng.
Cô hiểu suy nghĩ của Tiêu Tiêu, đối với Tiêu Tiêu, Dương Thiên Thiên xảy ra chuyện như vậy căn bản chính là gieo gió gặt bão, không thể trách được người khác.
Nhưng không phải cô đi thăm Dương Thiên Thiên, mà cô đi thăm đứa bé đó.
Đứa trẻ là vô tội.
Bây giờ chỉ cần cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là màu đỏ rực chói mắt đó, khiến lòng cô không thể nào yên, không đi nhìn một cái, cô thật sự sẽ cả đời bất an.
Đến khoa cấp cứu bệnh viện, hỏi y tá, biết Dương Thiên Thiên đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Thế là họ lại vội vàng chạy tới phòng phẫu thuật.
Ở đó, họ nhìn thấy Hàn Minh Nhân.
Hàn Minh Nhân cũng nhìn thấy họ.
“Các người tới làm gì?”
Hàn Minh Nhân trầm mặt, ánh mắt nhìn họ như lạnh như băng, lạnh lẽo thấu xương.
Đường Ngọc Sở khẽ nhíu mày, liếc nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn, sau đó giải thích lý do họ tới: “Chúng tôi chỉ đơn thuần muốn đến quan tâm tình hình của Dương Thiên Thiên.”
“Quan tâm?” Hàn Minh Nhân cười lạnh: “Nếu không phải các người, Thiên Thiên sẽ xảy ra chuyện như vậy sao? Quan tâm? Đừng đạo đức giả nữa!”
Ứng Tiêu Tiêu vốn không muốn đến lại nghe thấy lời của Hàn Minh Nhân, tức giận hét lên với anh ta: “Hàn Minh Nhân, rõ ràng là Dương Thiên Thiên hèn hạ trước, sao lại trở thành chúng tôi sai rồi?”
“Tiêu Tiêu!” Tống An Kỳ thấp giọng gọi một tiếng.
Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cô, thấy cô khẽ lắc đầu với mình, mặt khẩn cầu.
Đây là muốn cô ấy đừng nói sao?
Ứng Tiêu Tiêu lập tức nghẹn họng, cảm thấy có một ngọn lửa đang mắc ở cuống họng mình, muốn ói lại ói không ra, cực kỳ buồn bực.
Nhưng thấy sự khẩn cầu trong mắt An Kỳ, cô ấy cũng chỉ có thể căm giận nói một câu: “Mình thật sự bị cậu làm tức chết!”
Đường Ngọc Sở vỗ vai cô ấy, khẽ nói: “Đừng làm An Kỳ khó xử.”
Ứng Tiêu Tiêu nhìn cô, bĩu môi không nói nữa.
Đường Ngọc Sở ngước mắt nhìn Hàn Minh Nhân, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Hàn Minh Nhân, nơi này là bệnh viện, tạm thời bỏ xuống thù oán đôi bên, đừng ảnh hưởng người khác. Đương nhiên, nếu anh cảm thấy chúng tôi chướng mắt thì có quyền xem như không nhìn thấy chúng tôi. Đợi Dương Thiên Thiên ra, biết tình hình rồi chúng tôi sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không ở lại thêm phút nào.”
Hàn Minh Nhân hung hăng trừng mắt cô, dù trong lòng oán hận họ nhưng lời của Đường Ngọc Sở không sai, nơi này là bệnh viện, mà Thiên Thiên còn đang trong phòng phẫu thuật, bây giờ không phải lúc tính toán thù oán cá nhân với họ.
So đo tâm lý một trận, Hàn Minh Nhân cũng không nói gì nữa, mắt nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật, thật sự làm như Đường Ngọc Sở nói, xem họ như không tồn tại.
Đường Ngọc Sở thở phào một hơi, sau đó quay đầu cười với Tống An Kỳ.
Cô ấy cảm kích nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Đường Ngọc Sở cười lắc đầu, tiếp đó nắm chặt tay cô ấy, cùng cô ấy yên lặng chờ đợi Dương Thiên Thiên ra ngoài.
...
Tập đoàn giải trí Hoàng Đình.
Trong phòng tổng giám đốc, đèn đóm sáng trưng.
Lục Triều Dương ngồi trên ghế ông chủ, cúi đầu chăm chú phê duyệt văn kiện.
Lục Thanh Chiêu lượn qua lượn lại trước tủ rượu, biểu cảm xoắn xuýt.
Thẩm Tử Dục ngồi thẳng trên sofa, trên chân đặt laptop, đôi mắt đen nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón tay thon dài lướt như bay trên bàn phím.
Bầu không khí hài hòa mà yên tĩnh, tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Bỗng nhiên, một giọng nói gần như sụp đổ phá hoại sự tốt đẹp đó.
“Mẹ nó, tôi rốt cuộc phải uống chai nào chứ?”
Lục Thanh Chiêu phiền não gãi gãi đầu, sau đó quay đầu nhìn hai người đều đang rất nghiêm túc, thất bại nhún vai, bất lực đi tới ngồi lên sofa, ngả đầu về sau.