Giữ được đứa bé.
Khi nghe bác sĩ nói với Hàn Minh Nhân như vậy, trái tim thấp thỏm của Tống An Kỳ xem như yên ổn về lại chỗ cũ.
Đôi tay không nhịn được run rẩy, biểu cảm căng thẳng cũng thả lỏng, nước mắt cũng không nhịn được trào ra.
“Không sao rồi, An Kỳ.” Đường Ngọc Sở ôm cô ấy, khẽ an ủi.
“Mạng của đứa bé đó thật lớn.” Ứng Tiêu Tiêu lèm bèm, lại bị Đường Ngọc Sở trừng mắt.
Cô ấy lè lưỡi, giải thích: “Mình là nói đứa bé này thật kiên cường.”
Dương Thiên Thiên được đưa vào phòng bệnh, đám người Đường Ngọc Sở không đi theo, mà là trực tiếp rời đi.
Trước đó Tống An Kỳ nhận được điện thoại của Thẩm Tử Dục, Thẩm Tử Dục biết họ ở bệnh viện, nói sẽ tới, lại bị cô ấy ngăn cản, kêu tới Thịnh Thế Đế Cảnh chờ họ trước.
Cho nên ra khỏi bệnh viện, họ trực tiếp lái xe tới Thịnh Thế Đế Cảnh.
...
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa thấy họ, Lục Thanh Chiêu đã hỏi.
Lục Thanh Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, họ không phải đi chọn lễ phục sao? Sao chọn tới chọn lui lại tới bệnh viện rồi?
“Anh có thể để chúng tôi thở một cái rồi hỏi không?” Ứng Tiêu Tiêu không vui trừng mắt anh ta.
Lục Thanh Chiêu biết mình nôn nóng, cười ngượng ngùng: “Được được, vậy các người thở trước đi, tôi đợi rồi lát hỏi.”
Nhưng không đợi anh ta hỏi, Đường Ngọc Sở đã nói hết chuyện ra.
“Dương Thiên Thiên có bệnh đi?” Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Thanh Chiêu sau khi nghe xong.
“Không chỉ có bệnh, thực sự là hèn hạ!” Ứng Tiêu Tiêu uống ngụm nước to, căm giận nói.
Thẩm Tử Dục nhíu mày, quay đầu lo lắng nhìn Tống An Kỳ, quan tâm hỏi: “Vậy em có sao không?”
Tống An Kỳ lắc đầu: “Em không sao.”
“Sau này nhìn thấy đám Dương Thiên Thiên thì tránh đi thật xa.” Thẩm Tử Dục dặn dò, anh thật sự không muốn cô có quá nhiều dây dưa với đám người Dương Thiên Thiên.
“Em biết.” Tống An Kỳ khẽ đáp.
“Tử Dục, cách xa kẻ địch không phải là cách tốt nhất.” Lục Triều Dương nhìn anh ta có chút thâm ý.
Thẩm Tử Dục gật đầu: “Em hiểu.”
Anh ta trầm mắt, xem ra anh ta phải tăng nhanh tốc độ đối phó Dương thị.
...
Tiệc tối từ thiện là vào ngày mai, để có thể chụp được tình hình hiện trường tốt nhất, Đường Ngọc Sở dặn cấp dưới phải kiểm tra kỹ mỗi một máy chụp hình và máy quay phim, đừng để tới lúc đó xảy ra sơ sót gì.
Danh sách minh tinh tham dự của tiệc từ thiện đã lên tin hot Facebook.
Trong danh sách, Đường Ngọc Sở nhìn thấy Ngôn Húc và Thân Ngải Hân, khóe môi không nhịn được cong lên.
Cô đã có một khoảng thời gian không gặp hai người này rồi.
Nhưng họ luôn ở đoàn làm phim, không nhìn thấy cũng rất bình thường.
Nếu không phải có tiệc từ thiện lần này, e rằng phải thật lâu nữa mới có thể gặp được họ.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được mong đợi vào tiệc tối ngày mai.
Vì hôm qua xảy ra chuyện của Dương Thiên Thiên, đám người Tiêu Tiêu không chọn được lễ phục thích hợp, cho nên hôm nay họ lại đi một chuyến, lần này không còn chứng khó chọn lựa gì nữa, Tiêu Tiêu và An Kỳ nhanh chóng chọn xong.
Tống An Kỳ đưa lễ phục đã chọn cho nhân viên, sau đó quay đầu thấy Đường Ngọc Sở đang đứng trước một bộ lễ phục, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô ấy đi tới, khẽ nói: “Thích thì thử xem đi.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở quay đầu, thấy là Tống An Kỳ, bèn khẽ cười lên tiếng: “Mình là đi làm việc, không cần mặc lễ phục.”
“Vậy cũng có thể thử mà.”
Tống An Kỳ lấy lễ phục xuống, kéo cô vào phòng thử đồ, sau đó nhét lễ phục vào lòng cô, cười cười: “Cậu thử mặc xem.”
Tiếp đó, Tống An Kỳ bước ra, kéo rèm che lại.
Đường Ngọc Sở dở khóc dở cười nhìn lễ phục trong lòng, cô không phủ nhận, cô thích bộ lễ phục này.
Bỏ đi, đã vào rồi thì thử xem.
Lục Triều Dương hôm nay không tăng ca, lúc tan làm,