Trong trung tâm thể thao ở thành phố Bắc Ninh, tối ngày hôm nay náo nhiệt lạ thường, đèn đuốc sáng trưng, quần áo rực rỡ.
Nhìn ra ngoài từ cửa sổ trong phòng vip ở trên lầu ba, loáng thoáng có thể nhìn thấy được khung cảnh đông đúc tụ tập của mọi người ở dưới sân thể dục.
Sau khi vé của buổi tiệc từ thiện này được mở bán, nó đã được bán hết trong vòng một phút.
Vé được đắt hàng như vậy là bởi vì lần này những người tham gia buổi tiệc từ thiện đều là những người nổi tiếng, hoặc là những ngôi sao có địa vị rất cao.
Thử hỏi xem mua một vé thì có thể gặp được nhiều ngôi sao như vậy, đó là một chuyện hời như thế nào, ai mà không muốn chứ?
Càng quan trọng hơn là số tiền bán vé đều được dùng để quyên góp, lấy danh nghĩa của người mua vé mà quyên góp.
Đây cũng là một chuyện tốt.
Đường Ngọc Sở thu hồi ánh mắt lại từ bên ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở trên ghế sofa.
Tối ngày hôm nay Triều Dương mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, vừa với dáng người, làm nổi bật dáng người cao lớn thon thả của anh.
Mái tóc đen gọn gàng tùy ý thả tán loạn, ánh đèn chiếu xuống tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tôn lên đường nét gương mặt của anh càng thêm thâm thúy.
Ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, theo lý thuyết thì đã có thể miễn dịch với giá trị nhan sắc của anh, nhưng mà cô vẫn có chút kinh diễm nho nhỏ.
Cô đi qua ngồi xuống ở bên cạnh của anh.
Anh đưa tay ôm chầm lấy vai của cô, cô thuận thế dựa đầu lên vai của anh.
“Chuẩn bị đi đến bữa tiệc hả?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em muốn ở cùng anh một lát nữa.”
Lục Triều Dương cười nói: “Em muốn ở bên cạnh của anh, anh rất vui, nhưng mà... nếu như bây giờ em còn không chịu xuống, có lẽ em sẽ bỏ lỡ tiết mục đi thảm đỏ.”
“Đi thảm đỏ á?” Đường Ngọc Sở ngồi phắt dậy: “Đúng đó, sao em lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?”
Cô còn cố ý dặn dò bọn người Từ Sinh ngàn vạn lần không thể bỏ qua tiết mục đi thảm đỏ, lại không ngờ rằng chính mình lại quên mất.
Không được, cô không thể tiếp tục ở lại đây!
Cô đứng dậy, vội vàng nói: “Triều Dương, em đi xuống trước nha.”
Tiếp theo đó, cô quay người bước đi, cổ tay bỗng nhiên bị siết chặt, cô kinh ngạc quay đầu lại thì đã nhìn thấy anh đứng dậy, bên khóe môi mang theo một nụ cười tà mị.
Tay anh vừa dùng lực thì đã kéo cô vào trong lồng ngực mình.
Cô ngửa đầu, anh cúi đầu, bốn phiến môi kề sát nhau.
Một cái hôn lướt nhẹ qua.
Anh vén những sợi tóc rối của cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Một lát nữa gặp.”
“Ừm.” Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng đáp một tiếng, nhìn gương mặt dịu dàng của anh, cô lại có xúc động không muốn đi.
Nhưng mà công việc chính là công việc, không thể bởi vì lưu luyến sự dịu dàng của anh mà làm trễ nải công việc được.
“Em đi xuống trước nha, một lát nữa gặp nhau.”
Đường Ngọc Sở mỉm cười với anh một cái, sau đó quay người bước nhanh đi ra khỏi phòng vip.
Sau khi cô rời khỏi thì Tô Lân đến.
“Tổng giám đốc, anh ta đến rồi.” Tô Lân đi đến một nơi cách Lục Triều Dương vài bước thì dừng chân lại, cung kính báo cáo tình huống cho anh biết.
“Một mình à?” Lục Triều Dương khôi phục lại vẻ nghiêm túc và đạm mạc của bình thường, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng, bình thản lúc nãy ở riêng cùng với Đường Ngọc Sở.
“Không phải, còn mang theo bạn gái nữa.”
Bạn gái à? Lục Triều Dương hơi híp mắt lại, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng.
Khách không mời mà đến, người đến không có thiện chí.
...
Sân vận động chính của trung tâm thể dục rất lớn, những tia sáng chói lọi của những ánh đèn cao cao ở xung quanh khiến cho cả sân vận động sáng như ban ngày.
Sân khấu được xây dựng cẩn thận, rất lớn, trên màn hình led cỡ lớn đang trình chiếu những hoạt động phúc lợi của công ty giải trí Hoàng Đình trong những năm gần đây.
Bởi vì bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, cho nên ở khu khách khứa ngoại trừ những nhân viên đang làm việc thì cũng chỉ có mấy người đang ngồi rải rác.
Ở phía sau của khu khách vip là khu người xem, gần như đã chật kín người, có fan hâm mộ giơ biển hiệu trong mong chờ đợi thần tượng mà mình yêu thích bước lên sân khấu.
Mà ở cửa vào phía đông của sân thể dục có đầy người đứng đó, mọi người đều đang nghểnh cổ ra đợi thần tượng đến.
Vất vả lắm Đường Ngọc Sở mới có thể tìm được bọn người của Từ Sinh trong đống người này, còn phí hết một đống sức lực mới có