Cuối cùng, Đường Ngọc Sở không mua bộ lễ phục sexy đó.
Cho dù cô muốn mua, Triều Dương cũng sẽ không đồng ý.
Anh sao có thể cho phép cô mặc hở như vậy xuất hiện trước mặt mọi người chứ, sự tốt đẹp của cô chỉ có thể dành cho riêng mình anh.
Đúng, đây là dục vọng chiếm hữu bá đạo của anh.
Ra khỏi phòng chụp hình, Ứng Thiên Thiên sáp tới, khẽ nói bên tai Đường Ngọc Sở: “Sở Sở, tối về bảo trọng nhá.”
Đường Ngọc Sở mù mờ, không hiểu lời này của cô ấy có ý gì.
Cho tới khi về nhà, cô mới hiểu ý trong lời Tiêu Tiêu.
Cô và Triều Dương lần lượt vào phòng.
“Triều Dương, em muốn...”
Hai chữ “tắm trước” còn chưa kịp nói ra, cánh tay bị siết chặt, cô chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, đợi phản ứng lại, cô đã bị đè trên cửa rồi.
Thân thể cao ráo của anh áp chặt cô, không chút kẽ hở.
Cô cảm thấy tình cảm nóng bỏng của anh đang bùng cháy, gò má trắng nõn ửng hồng, mặc dù đã trải qua rất nhiều lần thân mật da thịt, nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
“Em còn chưa tắm nữa.” Cô khẽ lầm bầm, sau đó giơ tay chặn ở ngực anh, ý muốn đẩy anh ra một chút.
Cô rũ mắt, không dám đối diện với ánh mắt anh.
Con ngươi đen híp lại, anh giữ cằm cô, nâng lên, đối diện với con ngươi sạch sẽ của cô, chậm rãi cong môi: “Anh không để ý.”
Tiếp đó, anh hôn lên đôi môi đỏ của cô, đầu lưỡi nóng bỏng xâm nhập, quấy đảo trong miệng cô, hơi thở thuộc về anh thoáng chốc xấm chiếm tất cả giác quan của cô.
“Ưm...” Cô ngâm nga, lại không biết thanh âm này đối với một người đàn ông có sức dụ hoặc chí mạng biết bao.
Nụ hôn của anh càng thêm điên cuồng phóng túng, lòng bàn tay dần hướng lên theo đường cong phần ngực, đi tới sau lưng cô, kéo đầm cô xuống.
Đầm trượt xuống, rơi tán loạn bên chân cô, như đóa hoa đang nở rộ.
Ngọn gió trêu chọc từ cửa sổ thổi vào, lay động rèm cửa lắc lư, ánh đèn hắt lên tường, ánh ra bóng dáng đôi bích nhân đang trùng điệp trên giường.
Một phòng kiều diễm.
...
Xa cách nhiều ngày, Ngôn Húc lại lần nữa đặt chân lên mảnh đất thành phố Bắc Ninh.
“Húc, muốn đi lối thông thường, hay là VIP?” Người quản lý của Ngôn Húc – Lâm Xảo theo phía sau anh ta.
Bước chân Ngôn Húc khựng lại: “Có fan?”
“Ừ, hôm nay còn rất nhiều nữa.” Lâm Xảo biết anh không thích fan của mình lập nhóm tới sân bay đón, cho nên đặc biệt hỏi thêm một câu.
“VIP!” Ngôn Húc đưa ra đáp án không chút do dự.
Từ lối VIP trực tiếp tới hầm đỗ xe, xe Van đã đợi ở đó.
Mà chính vào lúc Ngôn Húc đi về phía xe, không biết từ đâu xuất hiện vài nữ sinh, vệ sĩ phản ứng rất nhanh, vội ngăn lại mấy nữ sinh muốn nhào tới.
“Ngôn Húc, tụi em là fan của anh, anh có thể chụp chung với tụi em một tấm không?”
“Ngôn Húc, có thể ký tên không?”
“Ngôn Húc, em thật sự rất thích anh, chụp chung được không?”
Tất cả biểu cảm của Ngôn Húc đều được kính râm che giấu, ai cũng không thể nhìn ra hỉ nộ ái ố lúc này của anh.
Nhưng Lâm Xảo cộng sự đã lâu với anh lại biết rõ tính tình anh, trực tiếp cự tuyệt fan thay anh.
“Xin lỗi, chúng tôi đang vội, Ngôn Húc không có thời gian giúp mọi người ký tên.” Nói rồi, Lâm Xảo dùng ánh mắt ra hiệu với mấy vệ sĩ.
Đám vệ sĩ lập tức chặn mấy nữ sinh sang một bên, để Ngôn Húc thuận lợi ngồi lên xe van, sau đó rời đi trong tiếng kêu gào của fan.
“Đậu xanh, không phải chỉ là một minh tinh thôi sao, chảnh chọe gì chứ.” Vì không được ký tên chụp ảnh, một fan bất mãn mắng ra tiếng.
“Tôi không cho phép cô nói Ngôn Húc như vậy.” Một fan khác nghe vậy thì không vui: “Ngôn Húc căn bản rất bận, tiệc tối từ thiện lần này còn đặc biệt xin đoàn làm phim nghỉ phép, cho nên anh ấy bận như vậy, nhất định