Chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra, Ứng Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông mình thích đỡ người phụ nữ khác thì không biết nên miêu tả tâm trạng của mình thế nào.
Buồn bực, nghèn nghẹn, không thở nổi.
Đôi mắt không khỏi ươn ướt, nhưng cô vẫn cố nở nụ cười nói: “Hai người đã về rồi à.”
Hai người vẫn luôn cúi đầu nói chuyện nghe thấy giọng nói này thì ngẩng đầu nhìn, lúc bọn họ nhìn thấy cô thì sửng sốt.
Lục Thanh Chiêu phản ứng lại, giọng kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở chỗ này?”
Ứng Tiêu Tiêu hạ vai xuống: “Tôi gọi cho anh nhưng không bắt máy, cho rằng có xảy chuyện gì nên tới xem một chút.”
“Không bắt máy?” Lục Thanh Chiêu nhíu mày, sau đó sờ túi trên người mình, cười áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi quên mang theo điện thoại.”
“Không sao.” Ứng Tiêu Tiêu cười một cái, ý cười không chạm đến đáy mắt.
Cô chuyển tầm mắt lên người phụ nữ trong lòng anh, đáy mắt nhanh chóng lóe lên lạnh lẽo, khóe môi cười châm chọc: “Tối nay anh cho tôi leo cây là vì cô ta sao?”
Lục Thanh Chiêu nghe vậy thì mới nhớ tới mình đã đồng ý với cô chuyện gì, đầu tiên cười xin lỗi, sau đó giải thích nói: “Tôi không phải cố ý không đi, Nhã Lạc không khỏe nên tôi đưa cô ta đến bệnh viện, nhất thời quên chuyện đã hẹn với cô.”
Nhã Lạc? Ứng Tiêu Tiêu nhếch lông mày, trong mắt hiện lên sự mỉa mai, gọi thật là thân mật.
Từ Nhã Lạc nhạy bén nhận ra cô không vui nên nhanh chóng di chuyển chân đi qua bên cạnh, muốn rời khỏi vòng tay của Lục Thanh Chiêu.
Nhưng cô ta thật sự không thoải mái, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống. May là Lục Thanh Chiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ta: “Cô sao rồi?”
Ứng Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt Lục Thanh Chiêu lo lắng, còn có giọng điệu quan tâm kia thì sự ghen ghét và không vui điên cuồng dâng trào ở trong đáy lòng.
Sắc mặt Ứng Tiêu Tiêu hoàn toàn trầm xuống, ánh mắt lạnh băng nhìn Từ Nhã Lạc.
Từ Nhã Lạc nắm lấy cánh tay Lục Thanh Chiêu mới miễn cưỡng đứng vững, yếu ớt cười nói: “Tôi không sao.”
Sau đó cô ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Ứng Tiêu Tiêu lạnh băng thì trong lòng hoảng sợ, muốn buông tay Lục Thanh Chiêu, nhưng cô ta còn chưa buông tay thì cả người đã bay lên.
Thì ra Lục Thanh Chiêu bế ngang cô ta lên, cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú.
Chỉ nghe anh dịu dàng nói: “Tôi bế cô đi vào, tránh cho cô lại ngã.”
Anh dịu dàng làm cho trái tim cô ta khẽ nhúc nhích, cúp mắt che giấu cảm xúc trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Ừ. Cảm ơn anh.”
Ứng Tiêu Tiêu nhìn cảnh này thì giống như một con dao đâm vào lòng cô.
Đau, rất đau.
Lục Thanh Chiêu ôm Từ Nhã Lạc đi ra bên cạnh cô thì giống như không nhìn thấy cô vậy.
Cô nghe được Từ Nhã Lạc nhỏ giọng nói câu: “Tiêu Tiêu, tôi xin lỗi.”
Tôi xin lỗi?
Ứng Tiêu Tiêu cười nhạo, vẻ mặt đầy trào phúng, cô xoay người đi về phía bọn họ.
Lúc Lục Thanh Chiêu cầm chìa khóa gian nan mở cửa, Ứng Tiêu Tiêu đi tới trực tiếp lấy chìa khóa qua.
“Tôi mở cho.”
Sau đó cô cửa mở ra, Lục Thanh Chiêu bế Từ Nhã Lạc đi vào trước, cô đi sát theo sau.
Lục Thanh Chiêu nhẹ nhàng đặt Từ Nhã Lạc lên sô pha, sau đó quay đầu nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu đi vào, lông mày hơi nhíu lại: “Đã trễ thế này cô còn chưa về nhà, ba cô không nói gì sao?”
“Ông ấy có thể nói gì chứ? Tôi nói tôi ở bên cạnh anh là được.”
Ứng Tiêu Tiêu không quan tâm nói, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Từ Nhã Lạc.
Cô nhìn khuôn mặt Từ Nhã Lạc tái nhợt thì hơi nhíu mày, quan tâm hỏi: “Nhã Lạc, cô sao vậy?”
Vừa rồi cô còn lạnh băng không vui, lúc này lại nhẹ nhàng, sự thay đổi này làm cho Từ Nhã Lạc mờ mịt, thậm chí cảm thấy cô hơi đáng sợ.
Nhưng Từ Nhã Lạc vẫn hơi mỉm cười, nói thật: “Dạ dày viêm, vừa đau lại nôn, nếu không có anh Thanh Chiêu thì sơ là tôi đã ngất xỉu vì mất nước.”