Từ Nhã Lạc nhìn bọn họ tương tác với nhau thì đáy mắt u ám, cô ta đứng lên, nhàn nhạt nói: “Tôi hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước.”
Lục Thanh Chiêu nghe vậy thì bản năng hỏi cô ta: “Có cần tôi đỡ vào không?”
“Lục Thanh Chiêu!” Ứng Tiêu Tiêu thấp giọng nói.
“Sao vậy?” Vẻ mặt Lục Thanh Chiêu mờ mịt.
“Cho dù có đỡ cũng do tôi đỡ, một người đàn ông vào phòng của phụ nữ thì thích hợp sao?”
Ứng Tiêu Tiêu tức giận liếc anh một cái, sau đó đi tới đưa tay muốn đỡ Từ Nhã Lạc, không nghĩ cô ta né tránh.
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, hai tay dừng lại trên không trung.
Từ Nhã Lạc ý thức được mình hơi quá đáng nên lập tức nở nụ cười giải thích nói: “Tiêu Tiêu, cô và anh Thanh Chiêu về đi, tôi có thể ở một mình.”
Ứng Tiêu Tiêu im lặng nhìn cô, nếu vừa rồi cô không nhìn nhầm thì rõ ràng cô thấy được trong mắt cô ta chợt lóe lên sự chán ghét.
Từ Nhã Lạc chán ghét cô?
Ứng Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt nhàn nhạt liếc Lục Thanh Chiêu, trong lòng có thể đoán được một chút.
Vì thế cô cười nói: “Vậy cũng được. Tôi và Thanh Chiêu đi về trước, nếu cô có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Cô nói xong thì xoay người đi đến trước mặt Lục Thanh Chiêu, cô híp mắt, lộ ra sự sắc bén không cho phép từ chối: “Lục Thanh Chiêu, chúng ta về trước.”
“Nhưng...” Lục Thanh Chiêu không yên tâm để một mình Từ Nhã Lạc ở nhà.
Ứng Tiêu Tiêu vốn không cho anh có cơ hội do dự rối rắm, nắm tay anh đi tới cửa.
“Ứng Tiêu Tiêu, cô làm gì vậy?” Lục Thanh Chiêu tránh tay cô ra, vẻ mặt có chút không vui.
Ứng Tiêu Tiêu quay đầu lại, ánh mắt lướt qua anh dừng lại trên người Từ Nhã Lạc đứng cách đó không xa, đáy mắt nhanh chóng lóe lên tia sáng.
Cô xoay người đi tới nắm cà vạt của anh, sau đó kéo một cái, anh không thể không cúi người về phía trước.
Môi cô dán lên anh.
Con ngươi Lục Thanh Chiêu phóng to, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Cô lùi lại phía sau, khóe mắt liếc bóng dáng mảnh mai kia, cười vô cùng động lòng người.
“Tôi muốn đưa bạn trai của mình về nhà.”
Giọng cô không to không nhỏ, ai cũng nghe thấy được.
Lục Thanh Chiêu hoàn toàn không nghĩ tới cô đột nhiên hôn mình nên có chút mơ màng, vì thế lần này anh mặc cho cô kéo đi.
Ứng Tiêu Tiêu mở cửa, đẩy anh ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Nhã Lạc ở bên trong, khóe môi cong lên: “Nhã Lạc, có lẽ cô rất ghét người thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác đúng không, tôi hy vọng cô đừng trở thành người mà chính mình cũng ghét.”
Cô nói xong thì cũng đi ra ngoài, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh, Từ Nhã Lạc nhìn cánh cửa đóng lại thì ánh mắt u ám không rõ, môi tái nhợt mím chặt lại.
Ngoài cửa Ứng Tiêu Tiêu và Lục Thanh Chiêu mắt to trừng mắt nhỏ, không khí lại căng thẳng.
Cuối cùng Lục Thanh Chiêu bất đắc dĩ thở dài: “Thật sự thua cô rồi.”
Giọng anh bất đắc dĩ lại mang theo sự cưng chiều.
Ứng Tiêu Tiêu mím môi cười trộm, đưa tay vỗ vai anh: “Chuyện hỏ thôi, tôi giúp anh không tốt sao? Anh nói xem một người đàn ông như anh lại ở chỗ của một cô gái độc thân vào đêm hôm khuya khoắt, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không dễ nghe chút nào.”
Lục Thanh Chiêu nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó đi mở cửa.
Đến khi anh mở cửa thì Ứng Tiêu Tiêu lập tức chạy vào.
“Tối nay tôi sẽ ở đây.”
Lục Thanh Chiêu nhìn cô giống như đang ở nhà mình, mở tủ giày lấy dép trong nhà ra thay giày, thùng thùng chạy vào trong phòng.
Anh bất đắc dĩ cười, vừa rồi ai nói chuyện một người đàn ông ở chỗ của một cô gái độc thân vào đêm hôm khuya khoắt truyền ra ngoài thì không dễ nghe chứ?
Vậy hiện tại cô đang làm cái gì?
Lục Thanh Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt anh có sự cưng chiều mà chính mình không phát hiện ra.
...
Sau khi tiệc từ thiện kết thúc, Đường Ngọc Sở bắt đầu chuẩn bị buổi họp báo khai máy bộ phim do công ty giải trí Thời Thụy và công ty giải trí Hoàng Đình