Thời gian bữa tối, trong nhà hàng đã ngồi kín người rồi, không có chỗ trống.
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiểu đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ lập tức đi đến, trên mặt treo nụ cười xin lỗi: “Hai vị thật xin lỗi, trong này đã không có chỗ trống nữa, mời ra ghế bên ngoài chờ.”
“Chúng tôi không phải đến ăn cơm, là đến tìm người.” Ứng Tiêu Tiêu nhìn xung quanh nhà hàng, sau đó tiếp tục hỏi: “Xin hỏi có một khách hàng tên là Lục Thanh Chiêu không?”
“Lục Thanh Chiêu?” Nhân viên phục vụ nhíu mày suy nghĩ, sau đó mỉm cười gật đầu: “Có, mời đi theo tôi.”
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đi theo sau nhân viên phục vụ đi vào bên trong nhà hàng.
Lục Thanh Chiêu bọn họ ngồi ở vị trí trong cùng cạnh cửa sổ, Đường Ngọc Sở liếc mắt thì nhìn thấy Lục Thanh Chiêu, cùng... Lục Triều Dương quay lưng còn có cả cô gái đó nữa.
Không biết nói cái gì, Lục Thanh Chiêu cười rất vui vẻ, mà cô gái đó cũng mỉm cười, cơ thể ngả về phía Lục Triều Dương, đầu dựa vào vai của anh.
Lục Triều Dương không có đẩy cô ta ra.
Đồng tử bỗng co rút lại, sắc mặt của Đường Ngọc Sở hơi tối sầm lại, ánh mắt của cô khóa chặt vào hai bóng dáng đó.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn thấy Lục Thanh Chiêu cười không tim không phổi như thế thì nhíu mày, đưa tay kéo nhân viên phục vụ lại.
Nhân viên phục vụ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cô.
“Chúng tôi đã nhìn thấy rồi, tự mình qua đó là được, cảm ơn cô.”
Nghe cô nói như vậy, nhân viên phục vụ khẽ gật đầu với bọn họ: “Dùng bữa vui vẻ.” Sau đó rời khỏi.
Sau đó, Ứng Tiêu Tiêu léo Đường Sở Ngọc rảo bước đi tới.
“Em từ nhỏ đã hay lạc đường, không ngờ lớn lên vẫn lạc đường, quả nhiên người thì lớn lên rồi, não không có phát triển.”
Lục Thanh Chiêu cười híp mắt nhìn Minh Tiểu Tiểu, lời nói vẫn đậm bản sắc độc miệng.
Minh Tiểu Tiểu hơi dỗi cầm lấy khăn giấy trên bàn ném anh ta: “Não anh không có phát triển thì có.”
Thấy dáng vẻ tức giận của cô ta, Lục Thanh Chiêu cười càng tươi.
Minh Tiểu Tiểu phụng phịu, sau đó đưa tay ôm lấy cánh tay của Lục Triều Dương ở bên cạnh, đầu dựa vào vai anh, nũng nịu nói: “Vẫn là anh Triều Dương tốt, không nói nhiều, còn đẹp trai.”
“Em cảm thấy anh không đẹp trai?” Lục Thanh Chiêu nhướn mày.
Minh Tiểu Tiểu hừ một tiếng, quay mặt đi liếc nhìn anh ta, mặt mày chê bai không khách khí nói: “Miệng của anh độc như vậy, một chút cũng không đẹp trai.”
Nghe thế, Lục Thanh Chiêu ôm lồng ngực, rên rỉ: “Tim của anh đau quá, anh quá đau lòng mà.”
Thấy thế, Minh Tiểu Tiểu không nhịn được mà bật cười, che miệng thì cười không vui.
Lục Thanh Chiêu cũng mỉm cười.
Mà lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Lục Thanh Chiêu, cười rất vui vẻ nhỉ.”
Giọng nói này vừa dứt, Lục Thanh Chiêu và Minh Tiểu Tiểu cùng lúc quay đầu lại.
Ứng Tiểu Tiểu hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười chế giễu.
“Chị dâu!” Lục Thanh Chiêu nhìn thấy Đường Ngọc Sở đứng đằng sau Ứng Tiêu Tiêu, kinh ngạc hô lên.
Lục Triều Dương vốn dĩ ngồi yên lặng không tham gia vào cuộc nói chuyện của Minh Tiểu Tiểu và Lục Thanh Chiêu, bây giờ từ từ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lạnh lùng không mang một tia ấm nào của Đường Ngọc Sở.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy cô hình như giận rồi.
Nghe thấy Lục Thanh Chiêu gọi chị dâu, Minh Tiểu Tiểu lại tưởng anh ta đang gọi Ứng Tiêu Tiêu, vội đứng lên, đi đến trước mặt của Ứng Tiêu Tiêu, mở to đôi mắt tuyệt đẹp bắt đầu đánh giá mỗi một điểm trên mặt của cô.
Ứng Tiêu Tiêu nhíu mày, cô là người không thích cùng người lạ đứng quá gần, sau đó đã lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.
Lại thấy Minh Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Lục Triều Dương: “Anh Triều Dương, vợ của anh lớn lên thật xinh đẹp.”
Khóe mắt của Ứng Thiên Thiên giật giật, giọng nói có hơi lạnh: “Tôi không phải vợ của Lục tổng.”
Nói rồi, cô kéo Đường Ngọc Sở ở đằng sau: “Cô ấy mới phải.”
Vậy mà nhận sai người rồi.
Minh Tiểu Tiểu có hơi ngại ngùng lè lè lưỡi,