Đại hội cổ đông chỉ là hình thức, đã xác định thay đổi chủ tịch tập đoàn Dương Thị nên ai cũng không thể thay đổi.
Tống An Kỳ cũng không muốn làm chủ tịch, nhưng chỉ vì muốn giương oai trước mặt Dương Thiên Thiên và Hàn Minh Nhân mà thôi.
Toàn bộ đại hội cổ đông đã đến, sắc mặt Dương Thiên Thiên vô cùng khó coi, nếu ánh mắt có thể giết chết người thì Tống An Kỳ cảm thấy mình chắc chắn đã sớm biến thành mảnh vụn.
Nhưng Tống An Kỳ nhìn Dương Thiên Thiên tức giận lại không thể làm gì thì cảm thấy tâm trạng đặc biệt thoải mái.
Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục vui vẻ đi ra phòng họp, ý cười trên mặt Tống An Kỳ vẫn không giảm bớt, cười tủm tỉm.
“Tâm trạng rất tốt?” Thẩm Tử Dục nhẹ giọng hỏi.
Tống An Kỳ “Ừm” một tiếng: “Em nhìn Dương Thiên Thiên hống hách kiêu ngạo cũng có ngày hôm nay thì tâm trạng rất tốt.”
Thẩm Tử Dục cười nhạo: “Vậy em cứ luôn vẫn giữ tâm trạng tốt này đi.”
“Ừ.” Tống An Kỳ gật đầu thật mạnh: “Em nhất định sẽ luôn giữ nó.”
Thẩm Tử Dục đưa tay dịu dàng đầu cô, sau đó ôm cô đi vào thang máy.
...
“Cụng ly!”
Tiếng ly va chạm vang lên thanh thúy, âm nhạc sôi động, chứng tỏ tâm trạng của người trong phòng bao rất tốt.
Ứng Tiêu Tiêu ngửa đầu uống cạn ly rượu, thỏa mãn “Chẹp” một tiếng, sau đó miệng nhỏ nói với Tống An Kỳ: “An Kỳ, cậu đúng là nhà nông chuyển mình hát ca vang.”
Cô có thể tưởng tượng lúc ấy sắc mặt của Dương Thiên Thiên khó coi thế nào, đúng là quá sung sướng. Cô hy vọng mình cũng có thể ở đó, vậy thì còn có thể đâm vào nỗi đau của cô ta, làm cho Dương Thiên Thiên cảm nhận sâu sắc kết cục của việc bắt nạt An Kỳ nghiêm trọng thế nào.
Tống An Kỳ hơi xấu hổ cười cười, đôi mắt nhỏ nhìn Thẩm Tử Dục bên cạnh: “Thật ra công lao là của Tử Dục.”
Mọi người nghe vậy thì không nhịn cười, chọc đến Tống An Kỳ càng xấu hổ: “Được rồi, tớ chỉ nói thật, mọi người cười gì chứ?”
Đường Ngọc Sở cầm rượu trên bàn rót cho mình, sau đó vẻ mặt biết ơn cầm ly rượu lên nói với Thẩm Tử Dục: “Tử Dục, cảm ơn anh.”
Ứng Tiêu Tiêu thấy vậy thì cũng nhanh chóng rót rượu, học Đường Ngọc Sở cụng ly với Thẩm Tử Dục: “Thẩm Tử Dục, cảm ơn anh.”
Thẩm Tử Dục nhìn hai người thì cười nói: “An Kỳ là bạn gái tôi, đó là chuyện tôi nên làm.”
“An Kỳ là bạn tốt nhất của chúng tôi, anh giúp cô ấy thì chúng tôi nên cảm ơn.” Ứng Tiêu Tiêu nói, sau đó trao đổi ánh mắt với Đường Ngọc Sở, tiếp theo nói: “Chúng ta cụng ly, anh cứ tùy ý”
Cô nói xong thì Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đồng thời ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Hai người đừng cố ý mượn cơ hội này để uống nhiều rượu đó.” Tống An Kỳ nhìn bọn họ phóng khoáng như thế không khỏi nhíu mày.
Ứng Tiêu Tiêu nghe cô nói thì không nhịn được trợn mắt: “Tống An Kỳ, uổng công cậu là bạn tốt của chúng tớ, cậu lại nói mục đích bọn tớ cảm ơn người đàn ông của cậu... là như thế.”
Tống An Kỳ nhún vai: “Không phải tớ sợ các cậu uống nhiều quá, không thể nào giải thích với người đàn ông của các cậu sao?”
Người đàn ông của các cậu?
Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày, cô thích cách gọi này.
Nhắc đến người đàn ông của bọn họ thì Tống An Kỳ nhìn về phía cửa phòng bao, nhíu mày lại: “Khi nào mấy người Lục Tổng đến?”
“Không biết, có lẽ sẽ đến muộn một chút.” Đường Ngọc Sở cũng nhìn ra cửa, sau đó ngồi xuống: “Đừng quan tâm bọn họ, chúng ta cứ chơi trước đã.”
Khoảng qua một tiếng nữa, Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu từ từ đến muộn, lại còn mang thêm một người.
“Này, xin chào mọi người.” Người kia vừa vào phòng bao thì vô cùng nhiệt tình chào hỏi mấy người Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở nhướng mày, sao bọn họ lại đưa Minh Tiểu Tiểu đến đây.
Có lẽ Lục Triều Dương nhìn ra thắc mắc của cô nên đi tới bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: “Tiểu Tiểu vẫn luôn đòi đi theo, cho nên bọn anh đưa nó đến đây.”
Mấy người bọn họ