Bọn họ chơi đến khuya mới kết thúc.
Trong lúc đó, bởi vì Tống An Kỳ đột nhiên không khỏe nên đã rời đi trước với Thẩm Tử Dục.
Cả đêm người chơi đùa nhiều nhất là Minh Tiểu Tiểu, người say nhất cũng là cô ta.
“Em đưa nó về khách sạn.” Lục Thanh Chiêu bế Minh Tiểu Tiểu đã uống say nằm trên sô pha.
Ứng Tiêu Tiêu thấy vậy thì nhíu mày, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp rõ ràng không vui.
Đường Ngọc Sở thấy được nên đưa tay vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tiểu uống say.”
Ứng Tiêu Tiêu cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Chiêu bế Minh Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy không vui.
Cô đương nhiên biết Minh Tiểu Tiểu uống say, nhưng lòng dạ cô rất nhỏ, không muốn nhìn thấy bạn trai mình ôm người phụ nữ khác.
Lục Thanh Chiêu phát hiện tầm mắt của cô thì quay đầu, anh thấy vẻ mặt cô khó chịu thì khóe môi không khỏi cong lên.
Cô đang ghen.
Vì thế anh bế Minh Tiểu Tiểu đi đến trước mặt Ứng Tiêu Tiêu, đôi mắt đen không hề chớp mắt nhìn cô: “Cô đi theo tôi đưa nó về khách sạn.”
“Tôi?” Ứng Tiêu Tiêu kinh ngạc mở to mắt.
“Sao vậy? Không muốn sao?”
Ứng Tiêu Tiêu mím môi: “Tuy rằng tôi không bằng lòng lắm, nhưng thấy anh cũng uống không ít rượu nên tôi đành phải đi với anh một chuyến vậy.”
Lời này làm cho Lục Thanh Chiêu không nhịn được bật cười, cô rõ ràng rất muốn đi theo, lại nghĩ một đằng nói một nẻo, đúng là quá đáng yêu.
Đường Ngọc Sở cũng không nhịn đựoc cười, cô đi tới bên tai Ứng Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: “Tiêu Tiêu, cậu đúng là quá kiêu ngạo.”
Ứng Tiêu Tiêu liếc xéo cô một cái, nhướng mày: “Không có cách nào khác, tớ chính là kiêu ngạo như vậy.”
Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ lại, giọng điệu của cô làm cho Đường Ngọc Sở bật cười: “Đúng đúng đúng, cậu rất kiêu ngạo.”
Ứng Tiêu Tiêu cười cười không nói gì nữa.
Đoàn người đi vào thang máy đến tầng hầm đậu xe, Lục Thanh Chiêu bế Minh Tiểu Tiểu vững vàng đi đến xe mình, mà Ứng Tiêu Tiêu nhắm mắt đi theo sau lưng anh.
Tuy rằng cô biết anh và Minh Tiểu Tiểu không có gì, nhưng thấy anh bế Minh Tiểu Tiểu thì trong lòng vẫn rất khó chịu.
Sau này cô tuyệt đối không để Minh Tiểu Tiểu uống say, nếu không lại gây rắc rối cho mấy người đàn ông của bọn họ, cũng làm cho cô và Ngọc Sở, An Kỳ khó chịu.
Lúc Ứng Tiêu Tiêu nghĩ như vậy thì Minh Tiểu Tiểu ở trong lòng Lục Thanh Chiêu mở mắt, ánh mắt mê ly nhìn cằm dưới cứng rắn của Lục Thanh Chiêu, môi đỏ cong lên: “Anh Triều Dương...”
Cô ta lẩm bẩm, nhưng tầng hầm đậu xe vô cùng yên tĩnh nên nghe rất rõ ràng.
Lục Thanh Chiêu lập tức cúi đầu, anh thấy cô ta đã tỉnh thì cong khóe môi, dịu dàng nói: “Ngủ lâu như vậy cuối cùng tỉnh lại rồi sao.”
Dù cho đầu óc cô ta hỗn độn, nhưng Minh Tiểu Tiểu vẫn nhận ra anh không phải là anh Triều Dương.
Vậy anh Triều Dương đâu?
Đáy lòng không khỏi hoảng hốt, cô ta giãy giụa muốn xuống.
Lục Thanh Chiêu không nghĩ tới cô ta đột nhiên giãy giụa, suýt nữa tay ném cô ta xuống đất.
Anh nhanh chóng đặt cô ta xuống.
Bởi vì đầu vẫn còn chóang, lại còn được bế, khi chân vừa chạm đất thì cô ta lảo đảo muốn ngã.
Lục Thanh Chiêu nhanh chóng đưa tay ổn định cô ta, tránh cho cô ta thật sự ngã xuống.
Ứng Tiêu Tiêu đi phía sau thấy thế, vội vàng đi tới, mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Ứng Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Minh Tiểu Tiểu, trong mắt tràn đầy khó hiểu, không phải vừa rồi người còn say, ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì sao? Sao lúc này đã tỉnh lại?
Minh Tiểu Tiểu lắc đầu nhìn hai người trước mặt, mở miệng hỏi: “Anh Triều Dương đâu?”
“Bọn họ đi bên kia.” Lục Thanh Chiêu trả lời đồng thời quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh cả và chị dâu nhà mình.
“Em muốn tìm anh ấy.”
Minh Tiểu Tiểu nói xong thì lảo đảo bước đi, tùy tiện đi về một phía, sau đó đi về