“Em không muốn về khách sạn, em muốn ở bên cạnh anh Triều Dương.”
Cho dù Lục Thanh Chiêu khuyên như thế nào, Minh Tiểu Tiểu cũng không đồng ý đi theo anh, cuối cùng còn ôm lấy Lục Triều Dương, ôm rất chặt, kéo thế nào cũng không được.
Vẻ mặt Lục Triều Dương bất đắc dĩ.
Mà Đường Ngọc Sở nhìn anh bất đắc dĩ thì không cười nổi.
Nếu không phải cô ta uống say, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu thật sự cảm thấy cô ta cố ý.
Cuối cùng không còn cách nào, Đường Ngọc Sở chỉ có thể nói: “Vậy đi, để cô ta về nhà với chúng tôi. Ngày mai cô tỉnh táo rồi đưa về khách sạn.”
Đây là cách cuối cùng rồi.
Lục Thanh Chiêu đỡ Minh Tiểu Tiểu lên xe bọn họ, sau đó nhìn bọn họ rời đi.
“Lục Thanh Chiêu, sau này anh có thể đừng đưa em gái này của anh tới được không?”
Ứng Tiêu Tiêu nghĩ đến cảnh hỗn loạn vừa rồi thì không khỏi có chút tức giận.
Lục Thanh Chiêu đưa tay xoa hai bên trán, giọng bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết sẽ như thế, sau này tôi đưa Tiểu Tiểu đến đây cũng không cho nó uống rượu.”
Đúng là uống rượu hỏng việc!
Ứng Tiêu Tiêu nhìn anh xoa hai bên trán, lông mày nhíu lại, nhìn có vẻ không thoải mái.
Cô mím môi, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh không thoải mái sao?”
Lục Thanh Chiêu nghe vậy thù ngước mắt, khóe môi cong lên nụ cười: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
“Tôi không có.” Ứng Tiêu Tiêu chột dạ quay mặt đi.
Sao cô lại thích nghĩ một đằng nói một nẻo vậy chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng anh mù mắt không nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô sao?
Lục Thanh Chiêu thấp giọng cười, sau đó nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
“Chúng ta về thôi.” Anh nhẹ giọng nói.
Lòng bàn tay của anh rất ấm áp.
Ứng Tiêu Tiêu chậm rãi cong khóe môi, nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng.
Lục Thanh Chiêu cười cười, nắm tay cô đi về phía xe của mình.
Bóng của hai người hiện lên sàn nhà xi măng, hai bóng đen gắn bó với nhau giống như một bức tranh đầy ý nghĩa.
...
Nếu nói Đường Ngọc Sở không để ý Minh Tiểu Tiểu thì chắc chắn là nói dối.
Tuy rằng Minh Tiểu Tiểu nói qua Triều Dương không phải là khẩu vị của cô ta, nhưng Đường Ngọc Sở thấy cô ta dựa dẫm vào Triều Dương như vậy thì vẫn không nhịn được ăn dấm.
Hơn nữa Triều Dương đồng ý cho Minh Tiểu Tiểu tới gần, hoàn toàn không giống như người phụ nữ khác.
Đường Ngọc Sở giúp Minh Tiểu Tiểu đắp chăn xong thì xoay người, tầm mắt dừng lại người đàn ông dựa vào cửa, cô cười nhạt nói: “Cuối cùng cũng ngủ rồi.”
Cô nói xong thì đi tới.
Đến khi cô đến bên cạnh thì Lục Triều Dương nắm tay cô: “Thời gian còn lại là của anh.”
Đường Ngọc Sở nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, cô mím môi, trong mắt có chút do dự.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Anh nói.
“Em...” Đường Ngọc Sở cắn môi dưới, hít một hơi thật sâu: “Có phải ba anh ép anh kết hôn với Tiểu Tiểu đúng không?”
Lục Triều Dương nhìn ra được sự lo lắng của cô nên đưa tay xoa mặt cô, dịu dàng nói: “Ngọc Sở, ba anh không thể nào khống chế cuộc đời của anh được.”
Đường Ngọc Sở bình tĩnh nhìn anh, tuy rằng cô biết như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng có chút lo lắng.
Cô sợ có một ngày cô không nắm được tay anh.
Cô sợ.
Cô nghĩ vậy thì nắm chặt lấy tay anh giống như sợ anh sẽ rời đi vậy.
Lục Triều Dương tràn ra ý cười nhàn nhạt trên môi, sau đó nhẹ nhàng kéo tay cô, lúc cô chưa kịp phản ứng lại đây thì bế ngang cô lên.
Đường Ngọc Sở kinh ngạc kêu lên, nhanh chóng ôm lấy cổ anh.
Anh nhìn chăm chú cô, nở nụ cười hấp dẫn: “Chúng ta làm chuyện khác, em sẽ không có thời gian suy nghĩ lung tung.”
Đường Ngọc Sở cắn môi cười xấu hổ, khuôn mặt vùi vào lòng anh.
Lục Triều Dương ôm cô đi ra ngoài, căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.
...
Hàn Minh Nhân cho rằng mình đã leo lên người con gái nhà giàu, từ đây có thể đi tới đỉnh cao của cuộc đời.
Lại không