Ở phía của Đường Ngọc Sở thì gặp phải phiền phức, công ty phía bên kia thì lại truyền tới tin tức tốt.
Phùng Phong đã sắp xếp cho cô ta một nhân vật trong bộ phim mới, mặc dù là cảnh quay không nhiều, nhưng mà Cố Ngọc Lam lại không hề để ý tới, chỉ cần có thể lộ mặt trong phim của Phùng Phong thì cô ta cũng coi như đã thành công một bước nhỏ rồi.
Quả thật không uổng công khoảng thời gian này cô ta đã nỗ lực đi ăn cơm mua sắm với vợ của Phùng Phong, nhưng cũng đã tốn không ít tiền của cô ta.
Phùng Phong yêu thương vợ có tiếng ở trong giới, mà vợ của ông ta lại thuộc về loại phụ nữ hư vinh, chỉ cần mấy cái túi hàng hiệu thì liền nắm bắt được bà ta.
Tiền này xài cũng rất đáng giá.
Cố Ngọc Lam nhếch miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, đây chỉ là một bước nhỏ để cô ta trở lại giới giải trí.
Cứ chờ đi, một ngày nào đó cô ta sẽ trở thành giống như Tần Ý Tiêm.
...
“Cái gì chứ, Phùng Phong bị điên rồi hả?”
Lúc Đường Ngọc Sở nói với Thẩm Tử Dục rằng Cố Ngọc Lam sẽ được xuất hiện trong bộ phim mới, anh ta thốt lên một tiếng, vẻ mặt không thể tin được.
Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Tôi cũng cảm thấy ông ta bị điên rồi.”
Giống như lời của Lina mà nói, độ nổi tiếng của Cố Ngọc Lam cực kỳ kém, ai dính đến cô ta cũng chỉ có thể không may mắn.
Bộ phim này là lần hợp tác đầu tiên của Hoàng Đình với Thời Thụy, lại suất hiện ra lỗ hổng lớn như vậy, căn bản chính là đang cầm tiền đầu tư của công ty mà nói đùa.
“Không được! Nhất định phải để Phùng Phong từ bỏ suy nghĩ điên cuồng này.”
Nói xong, Thẩm Tử Dục cầm lấy điện thoại ở trên bàn, cúi đầu tìm kiếm dãy số của Phùng Phong.
Đường Ngọc Sở im lặng nhìn anh ta, vẫn chờ anh ta gọi điện thoại nói rõ với Phùng Phong, để Phùng Phong loại bỏ Cố Ngọc Lam.
Nhưng một lát sau, Thẩm Tử Dục ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, mang theo một nụ cười xấu hổ: “Chị dâu à, em không có phương thức liên lạc với Phùng Phong.”
Phùng Phong là đạo diễn do Hoàng Đình đã giới thiệu, cho nên anh ta cũng chưa từng tiếp xúc với Phùng Phong, cũng chỉ đã từng nghe thấy chuyện của ông ta mà thôi.
Là một đạo diễn rất tài năng.
Nhưng không ngờ đến, ông ta không chỉ có tài mà còn có ngu dốt.
Khóe miệng của Đường Ngọc Sở hơi nhếch lên: “Tôi còn tưởng rằng là cậu có nữa đó, trong lòng còn đang chờ mong lắm đây này, quả thật là mất hứng mà.”
Cô tức giận trừng mắt nhìn một chút, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, tìm tới số điện thoại của Phùng Phong, sau đó đọc dãy số cho Thẩm Tử Dục.
Vốn dĩ tưởng rằng Tử Dục sẽ tự ra tay, ít nhiều gì Phùng Phong cũng sẽ cho mặt mũi, nhưng ai biết được Phùng Phong cũng chỉ nói một câu “tôi là đạo diễn của bộ phim này, để ai quay phim là do tôi quyết định”, sau đó liền cúp điện thoại.
Cái này khiến cho Thẩm Tử Dục ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu, anh ta ném điện thoại lên trên bàn, tức giận nói: “Ông ta là đạo diễn, còn em là người bỏ vốn ra mà, không có tiền của em thì ông ta quay phim cái rắm gì.”
Nghe vậy, Đường Ngọc Sở nhịn không được mà bật cười: “Cho dù người ta có quay phim ảnh cái rắm gì thì cũng có thể có doanh thu phòng vé rất cao đó, mang đến lợi ích không nhỏ cho công ty, cậu nói xem cậu được không hả?”
“Em...” Thẩm Tử Dục bị nghẹn họng không nói nên lời, sau đó anh ta bất mãn kháng nghị: “Chị dâu à, chúng ta mới là người một nhà mà, sao chị lại nói chuyện thay cho người ngoài vậy?”
Đường Ngọc Sở nhún vai, một mặt vô tội: “Tôi cũng chỉ nói thật lòng thôi mà.”
Năng lực làm việc của Phùng Phong được người trong giới công nhận, cho nên quả thật những gì cô nói đều là sự thật.
Thẩm Tử Dục cũng bị thái độ kiên quyết của Phùng Phong chọc giận, anh ta bực bội vò đầu, sau đó nhìn về phía Đường Ngọc Sở rồi hỏi: “Chị dâu à, chẳng lẽ chúng ta phải thỏa hiệp như vậy hả?”
“Chắc có lẽ là vậy.” Đường Ngọc Sở chìa tay ra: “Dựa vào tình huống trước mắt mà quan sát, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này thôi.”
“Không đúng!” Hai mắt của Thẩm Tử Dục sáng lên: “Chúng ta còn có người có thể ngăn cản chuyện này xảy ra mà.”
Đường Ngọc Sở nhướng đuôi lông mày lên: “Cậu nói anh trai của cậu ấy à?”
Thẩm Tử Dục không ngừng gật đầu: “Đúng vậy đó, chính là anh trai của em, bây giờ em phải nói chuyện này cho anh ấy biết mới được.”
Anh ta lập tức cầm điện thoại di động