“Anh không có điên, anh rất tỉnh táo.”
Ánh mắt của Hàn Minh Nhân kiên định nhìn Tống An Kỳ: “Anh biết là mình đang làm cái gì.”
Tống An Kỳ cười nhạo một tiếng: “Nếu như anh đã rất tỉnh táo, vậy thì anh phải biết được việc này căn bản không có khả năng, vậy tại sao còn muốn tự rước lấy nhục?”
“Bởi vì anh yêu em.”
Giọng nói của cô vừa mới dứt, anh ta liền vội vàng nói ra câu nói này.
Tống An Kỳ sững sờ: “Anh yêu tôi à?”
“Đúng vậy, anh yêu em.” Hàn Minh Nhân trìu mến nhìn cô.
“Anh yêu tôi?” Cô lại lặp lại một lần nữa, sau đó không đợi Hàn Minh Nhân trả lời, cô đột nhiên cười to lên.
Hàn Minh Nhân nhíu mày lại, cô đây là đang chế giễu anh ra đó à?
Ước chừng qua mười mấy giây sau, tiếng cười dần dần dừng lại.
Tống An Kỳ thở một hơi, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, sau đó chậm rãi nói: “Hàn Minh Nhân, da mặt của anh quả thật còn dày hơn so với tường thành nữa chứ, anh đã làm ra chuyện như thế mà lại còn có mặt mũi nói anh yêu tôi, nói chúng ta ở bên nhau một lần nữa.”
Nói đến đây, cô càng cười lạnh lùng hơn: “Anh là cái tên mặt dày vô sỉ!”
Sắc mặt của Hàn Minh Nhân hơi trầm xuống, ẩn ẩn lộ ra một tia không vui, mặc dù anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cô sẽ có phản ứng như vậy, nhưng mà khi thật sự nghe thấy lời nói của cô, trong lòng của anh ta vẫn có cảm giác rất khó chịu.
Anh ta biết rất rõ ràng, bây giờ Tống An Kỳ đứng trước mặt của anh ta đã không phải là cô gái đã từng xem anh ta là trung tâm nữa.
Nghĩ đến đây, lồng ngực của anh ta liền nghẹn lại, rõ ràng trước kia cô yêu anh ta như vậy, mới trôi qua có bao lâu mà tình yêu của cô đối với anh ta đã không còn sót lại chút gì nữa.
Anh ta không thể chấp nhận sự thật này được
Hít một hơi thật sâu, anh ta đè xuống cảm giác không vui dưới đáy lòng, lộ ra một nụ cười dịu dàng, thâm tình nhìn Tống An Kỳ: “An Kỳ, nếu như mặt dày vô sỉ có thể vãn hồi lại được trái tim của em, vậy thì anh cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lời nói này đã chọc cười Tống An Kỳ: “Có thể nói là lời nói này anh cũng đã đủ mặt dày vô sỉ rồi.”
“Vậy em có đồng ý ở bên anh một lần nữa không?” Hàn Minh Nhân bước gần lại một bước, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.
“Không đồng ý!” Tống An Kỳ trả lời không hề chần chờ tí nào, tiếp theo đó lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như anh muốn nằm mơ giữa ban ngày thì anh đi về nhà mà ngủ đi, ở chỗ của tôi cũng không hoan nghênh anh đâu.”
“Tống An Kỳ!” Hàn Minh Nhân gấp rồi, sau đó ý thức được phản ứng của mình quá khích, nhanh chóng đè xuống ngọn lửa giận đang bốc lên trong lòng của mình, kiềm chế tính tình mà nói với cô: “An Kỳ, trong quá khứ là do anh hồ đồ rồi cho nên mới có thể ở cùng với Dương Thiên Thiên, người mà anh yêu chân chính thật ra là em...
“Anh đã nói lời này với Dương Thiên Thiên chưa vậy?” Tống An Kỳ đánh gãy lời của anh ta, ánh mắt dò xét rơi trên mặt của anh ta.
Trên mặt của anh ta rõ ràng xuất hiện biểu cảm không được tự nhiên, anh ta ấp úng nói: “Anh, anh sẽ tìm một cơ hội... nói rõ ràng với cô ấy.”
“À?” Tống An Kỳ nhíu mày: “Có phải là anh muốn ngồi không hưởng phúc không vậy? Không muốn từ bỏ Dương Thiên Thiên, lại muốn nối lại tình cũ với tôi?”
“Không phải đâu.” Hàn Minh Nhân nhanh chóng phủ nhận mà nói: “Anh chỉ muốn ở bên cạnh của em mà thôi.”
“Vậy thì được rồi.” Tống An Kỳ gật đầu: “Anh gọi điện thoại cho Dương Thiên Thiên ở trước mặt của tôi, nói rõ ra suy nghĩ của anh cho cô ta biết.”
Nói xong, cô đi đến ghế sofa ngồi xuống, hai tay vòng ở trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn Hàn Minh Nhân.
“Anh gọi điện thoại nói rõ ràng thì em sẽ đồng ý quay lại bên anh một lần nữa?” Hàn Minh Nhân hỏi.
“Phải suy nghĩ.”
Ba chữ đơn giản đã biểu đạt thái độ của cô.
Hàn Minh Nhân nhắm mắt lại, cô nói phải suy nghĩ cũng không phải là chắc chắn một trăm phần trăm, có khả năng cực lớn là cô sẽ không đồng ý.
Nếu như vậy thì anh ta cần gì phải gọi cuộc điện thoại này đâu chứ, anh ta không có ngu như vậy.
Không níu kéo cô thì cũng coi như xong đi, cuối cùng cũng mất đi Dương Thiên Thiên, loại chuyện chỉ gây bất lợi cho mình, anh ta tuyệt đối sẽ không làm đâu.
Mặc dù nhà họ Dương đã thất thế, nhưng mà dù sao lạc đà gầy cũng tốt hơn so với ngựa béo.
Thấy rất lâu sau anh ta cũng không lấy điện thoại di động ra gọi điện, mà là không biết đang suy nghĩ cái gì, thế là Tống An Kỳ hối thúc mà nói: “Gọi