Chú Tống và dì Tống về nhà.
Tin tức này đối với Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu quả thật là một tin tức làm lòng người vui vẻ, còn chưa chờ đến lúc tan việc thì bọn họ đã nhanh chóng xin nghỉ phép rồi đi thẳng đến nhà họ Tống.
Trong nháy mắt nhìn thấy chú Tống dì Tống, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu lập tức đỏ cả vành mắt.
“Ngọc Sở, Tiêu Tiêu.” Mẹ Tống vẫn nở nụ cười dịu dàng như trước kia.
Mà ba Tống thì cười ha hả nhìn bọn họ.
“Dì Tống!”
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu đều chạy tới ôm lấy mẹ Tống.
Nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
“Con nhớ hai người quá.” Đường Ngọc Sở khóc nói.
“Con cũng nhớ nữa.” Giọng nói của Ứng Tiêu Tiêu cũng nghẹn ngào.
Ở trong lòng của Đường Ngọc Sở, dì Tống giống như là một người mẹ khác của cô vậy.
Mẹ của cô đã qua đời từ sớm, sau khi quen biết với An Kỳ, cô lại cảm nhận được tình thương của một người mẹ ở dì Tống, cho nên ở trong mắt của cô, dì Tống và chú Tống chiếm một vị trí rất quan trọng.
“Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì cơ chứ, dì với chú của con cũng đều bình an trở về nhà rồi.” Hốc mắt của mẹ Tống cũng đỏ lên, bà nhẹ nhàng vuốt lưng hai người bọn họ.
“Ba, mẹ, con về rồi.” Tống An Kỳ đi ra ngoài một chuyến, trở về lại nhìn thấy ba người đang ôm nhau khóc lóc, khóe mắt không khỏi co rút.
Cái này cũng thật là gay cấn.
Cô bước tới, bất lực nhìn Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu giàn giụa nước mắt đầy mặt.
Cười một tiếng, sau đó giọng nói bất đắc dĩ nói: “Hai người các cậu nhanh chóng lau nước mắt đi nào, ba mẹ của tớ vừa mới trở về, đây là chuyện đáng cho vui mừng mà, dừng khóc hết cho tớ.”
Hiểu được hai người bọn họ là do kích động quá cho nên mới khóc, nhưng mà cô lại chịu không được bầu không khí như thế này, đợi một lát nữa cô cũng sẽ khóc theo mất, bốn người khóc thành một cụm, chuyện đó thật sự quá hài hước.
Mẹ Tống buông hai bọn người Đường Ngọc Sở ra, lau nước mắt, giả vờ hờn dỗi cười mắng: “Cái con nhỏ này, nói cái gì vậy hả?”
Tống An Kỳ lè lưỡi mỉm cười không nói.
...
Dưới sự giúp đỡ của mấy cô nhóc này, mẹ Tống chuẩn bị một bàn đồ ăn rất lớn.
Trong lúc muốn ăn cơm thì chuông cửa lại vang lên.
Tống An Kỳ và Đường Ngọc Sở trao đổi ánh mắt, sau đó “bịch bịch” chạy đến mở cửa.
“Sẽ không phải là Thẩm Tử Dục tới đó chứ?” Ứng Tiêu Tiêu tiến đến bên tai của Đường Ngọc Sở, nhỏ giọng hỏi.
Đường Ngọc Sở liếc xéo cô ấy: “Không phải là cậu ấy thì còn ai vào đây nữa?”
Ứng Tiêu Tiêu “chậc chậc” lắc đầu: “An Kỳ và Thẩm Tử Dục đây là muốn mở tiết mục ra mắt hay sao vậy?”
Đường Ngọc Sở cười: “Có lẽ là vậy.”
Mẹ Tống thấy hai người đang nói nhỏ không biết là đang thì thầm với nhau cái gì, thế là dừng động tác ở trên tay, dù bận nhưng vẫn nhìn hai người bọn họ cười hỏi: “Ngọc Sở, Tiêu Tiêu, các con đây là đang trò chuyện cái gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía của bà, cười lắc đầu, trăm miệng một lời đáp: “Không có gì đâu ạ.”
Các cô có chuyện riêng của mình, mẹ Tống cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là cười nói: “Không có gì, vậy đi đến đây bưng đồ ăn lên bàn giúp cho dì đi.”
“Vâng ạ.” Đường Ngọc Sở bước nhanh đi qua bưng đồ ăn đã được làm xong ở trên kệ đi ra ngoài.
Vừa hay nhìn thấy Tử Dục và Tống An Kỳ đi tới phòng khách, Tử Dục đang chào hỏi chú Tống.
Chú Tống một mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tử Dục với ánh mắt sắc bén.
Thấy cảnh này, Đường Ngọc Sở nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Chú Tống thật sự quá đáng yêu rồi.
Thẩm Tử Dục là người nhỏ nhất trong tất cả các con cháu của nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã được lớn lên trong cưng chiều, ngoại trừ ông nội cùng với Lục Triều Dương thì gần như là anh ta chưa từng sợ người nào, cả người đều tràn đầy tự tin.
Nhưng mà bây giờ đứng ở trước mặt của ba An Kỳ, không hiểu sao anh ta lại thấy khẩn trương, có vẻ hơi câu nệ.
“Thưa chú, chào buổi tối, con là bạn trai của An Kỳ, tên Thẩm Tử Dục.” .
Anh ta giới thiệu mình như thế này, nhưng mà phản ứng của ba Tống cho anh ta lại là một mặt không biểu cảm.
Trong nháy mắt anh ta bối rối, có chút không biết làm sao mà quay đầu nhìn Tống An Kỳ.
Không phải là cô còn chưa nói cho ba mẹ của mình biết chuyện anh ta muốn đến đây đó chứ?
Tống An Kỳ đáp lại bằng một nụ cười chột dạ: “Em quên rồi.”
Thẩm Tử Dục: “...”
“Tử Dục, cậu tới rồi hả.”
Đúng