Lúc này mẹ Tống cũng chú ý tới Thẩm Tử Dục, nhíu mày hỏi: “Cậu này là...”
“Dì, cậu ấy là bạn trai của An Kỳ.” Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói ở bên tay của mẹ Tống.
Mẹ Tống sửng sốt một hồi, lập tức lên tiếng kinh ngạc: “Bạn trai hả?”
Tiếp theo đó bà không tin nhìn về phía Tống An Kỳ, vội vàng hỏi: “An Kỳ, cậu ấy là bạn trai của con à?”
Tống An Kỳ gật đầu: “Dạ, anh ấy là bạn trai của con anh ấy tên là Thẩm Tử Dục.”
“Tử Dục, đây là mẹ của em.” Tống An Kỳ chỉ vào mẹ Tống rồi nói với Thẩm Tử Dục.
“Con chào dì.” Thẩm Tử Dục lễ phép, có vẻ hơi câu nệ mà nói.
Phản ứng của mẹ Tống và ba Tống hoàn toàn khác biệt với nhau, bà bước nhanh đi lên trước mặt của Thẩm Tử Dục, tùy tiện đánh giá anh ta.
Mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng mà Thẩm Tử Dục vẫn duy trì nụ cười lịch sự.
Bởi vì có cái gọi là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, mẹ Tống cũng là như thế.
Ngũ quan thâm thúy tuấn tú, dáng người thẳng tắp, khí chất bất phàm, nói thật nếu như không phải An Kỳ nói đây là bạn trai của cô, một người làm mẹ giống như bà sao có thể tin tưởng được người đàn ông trước mắt chính là bạn trai của con gái mình được chứ.
Sau khi đánh giá xong một lượt, mẹ Tống khó nén được yêu thích trên mặt của mình: “Tử Dục, dì có thể gọi con như vậy không?”
Thẩm Tử Dục mỉm cười cười gật đầu: “Dạ được dì.”
Mẹ Tống càng cười vui vẻ hơn nữa: “Tử Dục, sao con lại cao lớn đẹp trai như thế, làm sao lại coi trọng An Kỳ nhà của dì?”
Lúc nói ra lời này, Tống An Kỳ bất mãn: “Mẹ, mẹ đây lại đang ghét bỏ con gái của mẹ hả?”
Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu ở một bên che miệng cười trộm.
Đối với lời nói này của vợ mình, ba Tống cũng thấy rất bất mãn: “Mẹ nó ơi, bà đây là một ví dụ điển hình đề cao phong độ của người khác mà dập tắt đi uy phong của mình, hơn nữa đàn ông có dáng dấp đẹp trai lại không đáng tin, bà đã quên một ví dụ là Hàn Minh Nhân rồi à?”
Nhắc đến Hàn Minh Nhân, mẹ Tống không vui, bà hung hăng trợn mắt nhìn ba Tống: “Ông có thể đừng nhắc đến cái thằng đó được không hả, ảnh hưởng tâm trạng của tôi rất nghiêm trọng.”
Sau đó bà lại cười híp mắt nhìn Thẩm Tử Dục: “Đừng có lấy Tử Dục ra mà so sánh với cái tên đó, dáng dấp của Thẩm Tử Dục đẹp trai hơn với cậu ta nhiều, con nói có đúng không? Tử Dục.”
Thẩm Tử Dục mỉm cười xấu hổ, không lên tiếng.
Ba người bọn Đường Ngọc Sở cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, bọn họ đều có một biểu cảm “sớm biết là như vậy”.
Thật ra thì bọn người của Đường Ngọc Sở đều biết rõ mẹ Tống An Kỳ là điển hình của nhan khống, cho nên mẹ Tống sẽ thích Thẩm Tử Dục, đây cũng là chuyện trong dự liệu.
Chỉ cần mẹ Tống thích Thẩm Tử Dục, vậy thì ba Tống cũng dễ dàng giải quyết rồi.
Mẹ Tống nhiệt tình lôi kéo Thẩm Tử Dục đi vào phòng ăn, còn kéo ghế ra giúp cho anh ta, kêu anh ta ngồi xuống, sau đó cười nói: “Dì vào mang canh ra là chúng ta có thể dùng cơm rồi.”
Dứt lời, bà quay người đi vào trong phòng bếp.
“Được đó nha Tử Dục, thấy dì rất thích cậu đó.”
Vừa đi vào phòng ăn, Đường Ngọc Sở liền cười trêu chọc.
Thẩm Tử Dục quay đầu lại nhìn cô, trên gương mặt tuấn tú có một tia bất đắc dĩ: “Thích là một chuyện tốt, nhưng mà nhiệt tình đến nỗi em không thể chống đỡ nổi được.”
Ứng Tiêu Tiêu đi đến nghe thấy được câu nói này, đi ra phía sau của anh ta vỗ nhẹ lên vai của anh ta, trêu chọc nói: “Còn nói là không chống đỡ được, tôi thấy là trong lòng của cậu đang mừng thầm đó, đã giải quyết được dì xong rồi, vậy thì anh với An Kỳ có thể kết hôn sớm một chút, sớm sinh quý tử.”
Nói xong, cô còn mập mờ chớp mắt với Tống An Kỳ vài cái.
Người kia tức giận trợn mắt nhìn cô một chút: “Nói cái gì đó hả, ai nói muốn kết hôn?”
“Em không muốn gả cho anh hả?” Lời này là Thẩm Tử Dục hỏi.
Tống An Kỳ giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy anh giống như cười mà không phải cười nhìn mình, mặt của cô không khỏi đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Không có thành ý, ai muốn gả cho anh chứ?”
Dứt lời, cô ngượng ngùng quay người bước nhanh đi vào trong phòng bếp.
Không có thành ý hả? Thẩm Tử Dục cau mày, cô đây là ám chỉ