“Cái gì, bác Triệu vẫn còn sống?” Triệu Uyển Nhan đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Mặc dù không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng mà Cố Ngọc Lam vẫn gật đầu: “Dạ, hơn nữa Đường Ngọc Sở đã tìm được ông ấy.”
Tin tức này không thể nghi ngờ gì đã để cho Triệu Uyển Nhan không thể tiếp thu được, bà ta ngã người ngồi trên ghế, trong miệng lại lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong hết rồi.”
Nhìn thấy biểu cảm mông lung không biết làm sao của mẹ mình, Cố Ngọc Lam rất đau lòng, cô ta bước nhanh đến phía trước, ngồi xổm trước mặt của bà ta, nắm chặt hai tay của bà ta: “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ, bác Triệu đang hôn mê bất tỉnh, cho nên Đường Ngọc Sở tạm thời không biết chuyện chúng ta đã làm đâu.”
“Hôn mê bất tỉnh à?” Đây coi như là ông trời cho bà ta cơ hội đó ư.
Triệu Uyển Nhan nhịn không được mà cười thành tiếng: “Quả nhiên là ông trời vẫn đứng về phía của chúng ta.”
Trong lòng yên ổn lại, bà ta nói với Cố Ngọc Lam: “Ngọc Lam, để Lý Kình đến gặp mẹ đi, mẹ muốn tính toán với ông ta.”
Lúc nói ra câu nói này, trong mắt của Triệu Uyển Nhan dâng trào lên ý lạnh.
Ngày hôm đó để Lý Kình xử lý bác Triệu, lại không ngờ rằng ông ta lại động lòng trắc ẩn, đưa bác Triệu đến bệnh viện chữa trị, cái này không hề tương xứng với thân phận hắc đạo của ông ta.
“Được rồi, mẹ, bây giờ con sẽ điện thoại cho ông ta ngay.” Cố Ngọc Lam vỗ vỗ tay của bà ta, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
...
“Nghe nói là ông đã cứu người?” Tiết Cao Bân vừa nhìn qua Lý Kình đi theo mình vài chục năm, trong đôi mắt khôn khéo tràn đầy vẻ chế giễu.
Nếu như không phải Ngọc Lam gọi điện thoại đến, ông ta sẽ không bao giờ nghĩ rằng Lý Kình là kẻ luôn tàn nhẫn độc ác mà lại có một ngày cứu người.
Lúc đưa ra quyết định muốn cứu bác Triệu, Lý Kình đã biết là sẽ có một ngày mình bị hỏi như vậy, cho nên lúc nghe thấy đại ca hỏi ông ta như vậy, sắc mặt của ông ta vẫn như bình thường, bình tĩnh đáp lời: “Vâng, tôi cứu rồi.”
Tiết Cao Bân vừa nheo mắt lại, trong đôi mắt xuất hiện một tia nguy hiểm, ông ta lạnh lùng cứng rắn hỏi: “Vậy ông có biết hậu quả của việc ông đã cứu người không?”
“Tôi biết chứ.”
“Vậy mà ông còn cứu!”?” Vừa hét lên, ông ta liền nâng tay lên tát một bạt tay lên trên mặt của Lý Kình.
“Chát” một tiếng, mặt của Lý Kình nghiêng qua một bên.
Lực tay của Tiết Cao Bân rất lớn, khóe miệng của Lý Kình rịn ra tơ máu, cho dù lỗ tai đang vang lên ong ong, gương mặt đau rát, Lý Kình cũng không lên tiếng.
Bởi vì lần này ông ta đã làm sai rồi.
Nhưng mà ông ta không hối hận.
“Lý Kình à Lý Kình, ông có biết ông làm như thế này là mang đến cho Ngọc Lam phiền phức lớn bao nhiêu hay không hả!” Tiết Cao Bân có một loại tâm trạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng mà Lý Kình chính là thuộc hạ mà ông ta tin tưởng nhất, những chuyện cho ông ta xử lý chưa từng thất bại, sao có thể phạm một sai lầm nhân từ như vậy được.
Lý Kình đưa tay lau khô máu trên khóe miệng, sau đó ngước mắt lên đối diện với ánh mắt rất thất vọng của Tiết Cao Bân: “Đại ca, chuyện lần này là lỗi của tôi, tôi sẽ nghĩ cách để đền bù.”
“Đền bù như thế nào?” Tiết Cao Bân hừ lạnh một tiếng: “Lại giết chết người nữa à?”
Lý Kình im lặng.
“Ông thật sự muốn đi giết người đó ư?” Tiết Cao Bân tức giận: “Lý Kình, rốt cuộc là ông có đầu óc hay không vậy hả, bây giờ ông đi giết người, không phải tương đương với việc tự chui đầu vào lưới hay sao?”
Lý Kình cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Tiết Cao Bân hít sâu mấy hơi, đè xuống bực bội và giận dữ ở trong lòng, sau đó lắc đầu nói: “Được rồi được rồi, dù sau chuyện này cũng là do Triệu Uyển Nhan đã làm, cứ để Triệu Uyển Nhan gánh chịu một mình đi.”
Nghe vậy, Lý Kình ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc.
“Làm sao? Ông cảm thấy tôi làm như vậy là không đúng hả?” Tiết Cao Bân nhìn thấy ông ta kinh ngạc như vậy, liền mở miệng hỏi.
Lý Kình gật đầu: “Dù gì thì bà ấy cũng là mẹ của cô Ngọc Lam.”
“Vậy thì thế nào chứ.” Tiết Cao Bân cười lạnh: “Tôi cũng chỉ muốn bảo vệ cho Ngọc Lam, về phần của bà ta thì cũng chỉ có thể hi sinh chính mình để bảo vệ cho Ngọc Lam thôi.”
Lý Kình khẽ nhíu mày: “Vậy đại ca, lần này tôi nên làm thế nào đây?”
“Không cần phải làm thế nào cả, ông cứ đi gặp Triệu Uyển Nhan trước