“Ừ, là anh đã kêu người cho nó một bài học.”
Đường Ngọc Sở nói chuyện mình đụng phải Lục Thần Tây ở bệnh viện cho Lục Triều Dương biết, thuận tiện nói đùa cả người đầy vết thương của Lục Thần Tây không phải là kiệt tác của anh đó chứ.
Ai ngờ anh lại thản nhiên thừa nhận
Lúc này Đường Ngọc Sở hơi sửng sốt một chút, sau đó “chậc chậc” lắc đầu nói: “Anh cũng quá độc ác đi.”
“Ác hả?” Mày kiếm của Lục Triều Dương cau lại, giống như cười mà không phải cười nhìn cô.
“Ác chứ, khá là ác luôn đó.” Đường Ngọc Sở gật đầu liên tục: “Nhưng mà...”
Cô dừng lại một chút, sau đó nở một nụ cười sáng lạn: “Em thích.”
Đối với loại người ỷ vào quyền thế ở trong nhà, nhìn thấy gái đẹp liền muốn ra tay giống như là Lục Thần Tây, dạy dỗ như vậy, cô còn sợ là nhẹ đó.
Lục Triều Dương cười nhạo nói: “Xem ra vợ của anh cũng là người có lòng dạ ác độc mà.”
Anh đây là lấy lời nói cô vừa mới nói ra để cười nhạo cô.
Đường Ngọc Sở nhếch môi lên: “Em ấy à, em chỉ tàn nhẫn đối với những người bắt nạt em, hoặc là những người bắt nạt tới người thân của em.”
Lục Triều Dương từ chối cho ý kiến, gật đầu nói: “Đúng thật là như thế.”
Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô nhìn anh rồi hỏi: “Triều Dương, cái tên Lục Thần Tây này mang theo vết thương đầy mình trở về nhà, ba của anh sẽ không có tức giận đó chứ?”
“Em cảm thấy là anh sẽ để ý à?” Lục Triều Dương không trả lời mà hỏi lại một câu.
Đường Ngọc Sở suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không thèm để ý.”
“Nếu như đã không để ý, vậy thì không cần thiết phải suy nghĩ vấn đề này nữa.”
Mặc dù anh nói là không cần phải suy nghĩ, nhưng mà Đường Ngọc Sở vẫn luôn cảm thấy hơi bất an. Mặc dù cô chưa từng gặp ba của anh, nhưng mà có thể khống chế toàn bộ nhà họ Lục, chắc đây là một nhân vật khá lợi hại.
Một nhân vật lợi hại như vậy, thấy con của mình không chỉ có tiền án bị giam giữ mà còn bị thương cả người, không tức giận mới là lạ đó.
Chỉ sợ là chuyện này không đơn giản như Triều Dương đã nói.
...
Ở thủ đô, nhà họ Lục.
“Bà chủ, cậu tư đã trở về rồi.”
Ở trong phòng hoa, một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm đang cầm kéo cắt tỉa những cành lá bị gãy, nghe thấy người giúp việc đến thông báo, động tác trên tay dừng lại, sau đó buông xuống cái kéo rồi đứng dậy chậm rãi đi ra khỏi phòng hoa.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Người phụ nữ vừa mới bước vào trong nhà thì liền nghe thấy âm thanh nổi giận, bà ta nhíu nhíu mày, bước chân tăng nhanh tốc độ đi về phía phòng khách đang truyền ra âm thanh.
Lúc Lục Toàn Hưng gia trưởng nhà họ Lục nhìn thấy cả người của Lục Thần Tây đều là vết thương, máu xông lên tới đỉnh đầu, trợn mắt nhìn đứa con trai khiến cho người khác thất vọng.
Đường đường là cậu chủ của nhà họ Lục, vậy mà lại phải chịu thiệt ở bên ngoài như vậy, người làm ba như ông ta chỉ cảm thấy mất mặt.
“Toàn Hưng, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại tức giận như thế?”
Người phụ nữ đi đến bên cạnh của Lục Toàn Hưng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt ở bộ ngực của ông ta, sau đó giương mắt nhìn về phía Lục Thần Tây, sắc mặt thay đổi. “Thần Tây, con sao vậy?”
Lục Thần Tây biết thế nào về nhà cũng là tình huống như thế này, anh ta ném một ánh mắt tội nghiệp với mẹ của mình, cáo trạng nói: “Mẹ, cái này còn không phải là do anh cả à. Anh ta để cảnh sát giao thông của thành phố Bắc Ninh bắt con vào trong trại giam, lại tìm thêm mấy người ở cùng một phòng với con, những người kia đều là lưu manh hết đó, hễ không hài lòng thì lại đánh con, một mình con căn bản cũng không thể đối phó được nhiều người như vậy, cho nên... là như vậy đó.”
Người phụ nữ này cũng chính là vợ hai của Lục Toàn Hưng, Lâm Tuyết Chi.
Bà ta kinh ngạc nhướng mày: “Anh cả của con?”
Lục Thần Tây gật đầu liên tục: “Dạ dạ, chính là anh cả đó.”
Lục Triều Dương! Trong mắt của Lâm Tuyết Chi nhanh chóng hiện lên một tia hung ác nham hiểm, bà ta quay đầu nhìn Lục Toàn Hưng vẫn còn đang nổi giận, dịu dàng trấn an ông ta. Toàn Hưng, trước tiên ông đừng có nổi nóng, dù sao cái này cũng không phải là chuyện màThần Tây muốn xảy ra.”
Nói đến đây thì Lục Toàn Hưng càng tức giận hơn nữa, trực tiếp đưa tay chỉ vào mặt của Lục Thần Tây mà mắng: “Nếu như không phải do