Toàn bộ công viên ngoại trừ ngắm cây phong cũng còn có rất nhiều chỗ có thể chơi, nhưng bởi vì bọn họ tới hơi trễ, ngắm cây phong xong thì trời đã tối, Đường Ngọc Sở chưa đã thèm chỉ có thể lưu luyến quay về.
Lục Triều Dương lái xe ra khỏi bãi đậu xe, anh quay đầu thấy Đường Ngọc Sở nhìn không chớp mắt bên ngoài ngoài cửa sổ, đôi mắt tràn đầy lưu luyến.
Khóe môi anh hiện ra ý cười, dịu dàng nói: “Hôm nào anh lại đưa em tới.”
Hôm nào?
Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn anh, anh và cô rất bận, hôm nào đó không biết muốn tới khi nào.
Cô cười nhẹ: “Được, hôm nào chúng ta lại đến.”
Cô nói xong thì xoay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ làm cho cô lưu luyến.
Lúc xuống núi vào nội thành thì sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, ánh đèn rực rỡ được mở lên là giờ cao điểm giao thông, mấy người Lục Triều Dương kẹt xe trên đường, dòng xe cộ giống như ốc sên từ từ di chuyển về phía trước.
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm khái: “Quả nhiên giao thông thành phố lớn hỗn loạn không giống bình thường!”
“Quen là được.” Lục Triều Dương hiển nhiên đã quen kẹt xe như vậy, ngón tay thon dài như có như không gõ vào tay lái, lộ vẻ thoái mái tự tại.
Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Em vẫn hy vọng mình không cần phải quen.”
Nếu mỗi ngày kẹt xe như vậy thì cô tuyệt đối sẽ điên mất.
May là bọn họ không sống ở kinh thành.
Lục Triều Dương quay đầu nhìn cô, anh hiểu ý cô cho nên cười cười không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Dưới tình hình giao thông hỗn loạn này, cuối cùng bọn họ cũng đến nơi ăn tối.
Một câu lạc bộ tư nhân.
Đường Ngọc Sở ngửa đầu nhìn toà cao ốc trước mặt, trong mắt đầy kinh ngạc cảm thán, có lẽ nơi này là chỗ tụ tập nổi tiếng của người giàu có ở kinh thành.
Nghe nói thành viên của câu lạc bộ này đều là những người có tên tuổi trong giới kinh doanh, thế lực và năng lực sau lưng không thể khinh thường.
Qua cửa sổ sát đất bằng kính có thể nhìn thấy đến sảnh lớn được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy, thảm đỏ trải từ cửa ra vào, cô cúi đầu nhìn mình mặc quần jean và áo dệt kim hở cổ, hoàn toàn không hợp với khung cảnh xa hoa này.
Cô cứ đi vào như vậy, sẽ không bị đuổi ra chứ?
Cô không khỏi có chút tự ti.
Thì ra từ nhỏ Triều Dương đã ra vào những nơi như vậy, mà cô thì sao, hoàn toàn chính là cô bé lọ lem bị người mẹ kế và chị kế bắt nạt.
Cô nghĩ đến ba chữ “Cô bé lọ lem” thì không nhịn được rùng mình một cái, sao hiện tại cô cảm thấy mình giống như nữ chính trong tiểu thuyết vậy chứ?
Có hơi cạn lời!
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định suy nghĩ lung tung vì câu lạc bộ cao cấp trước mắt, cô quay đầu nhìn về phía Lục Triều Dương giao chìa khóa xe cho nhân viên, khóe môi hơi cong lên, nhìn anh ta chậm rãi đi về phía mình.
“Chúng ta vào thôi.” Lục Triều Dương đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô đi vào câu lạc bộ.
“Khoan đã!” Đường Ngọc Sở giữ anh lại.
“Hả?” Lục Triều Dương quay đầu khó hiểu nhìn cô.
Đường Ngọc Sở chỉ vào câu lạc bộ, sau đó lại chỉ vào cánh ăn mặc của mình, cẩn thận hỏi: “Em mặc như vậy đi vào thì có bị đuổi ra ngoài hay không?”
Thì ra cô lo lắng chuyện này!
Lục Triều Dương cười khẽ: “Không đâu, có anh ở đây thì sao bọn họ dám đuổi em ra ngoài chứ?”
Anh nói xong thì nắm tay cô đi vào trong.
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng trong lòng Đường Ngọc Sở vẫn lo lắng, dù sao đến những câu lạc bộ như vậy thì ít nhất cũng phải ăn mặc sang trọng một chút, cô nhìn mình ăn mặc tùy tiện như vậy thì còn không chấp nhận được, huống chi là nhân viên làm việc chứ.
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã nghĩ quá nhiều.
Lục Triều Dương là thành viên của câu lạc bộ, trước kia cũng thường xuyên đến chỗ này, cho nên chỉ cần nhân viên làm việc lâu năm ở câu lạc bộ thì sẽ nhận ra anh, cho nên anh vừa vào câu lạc bộ thì lập tức có người đi tới đón, cung kính gọi: “Lục Tổng,