Đường Ngọc Sở hỏi qua sở thích của mỗi người mới bắt đầu gọi món ăn.
Sở Ngạn Lâm không nhịn được cảm khái nói: “Em dâu thật sự là hiểu chuyện, còn biết quan tâm đến khẩu vị của mỗi người chúng tôi.”
Đường Ngọc Sở ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi, các anh là bạn tốt của Triều Dương. Nếu ngày nào đó tôi mâu thuẫn với Triều Dương thì còn trông cậy các anh có thể đứng về phía mình.”
Thẩm Thanh Thu nghe vậy thì nhướng mày: “Cho nên em dâu đang mua chuộc người khác sao.”
“Không sai.” Đường Ngọc Sở thản nhiên thừa nhận, sau đó quay đầu, ra vẻ hung tợn với Lục Triều Dương: “Triều Dương, anh đừng chọc em tức giận, nếu không bọn họ cũng sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Lục Triều Dương nhếch mày, trong mắt đầy ý cười và dịu dàng, anh nhẹ giọng nói: “Bà xã cứ yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu.”
Đường Ngọc Sở khẽ cắn cánh môi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cười vô cùng ngọt ngào.
Lúc này bên cạnh phát ra một tiếng kêu: “Ôi, mắt tôi mù rồi!”
Đường Ngọc Sở lập tức nhìn qua thì thấy hai tay Lăng Cẩm ôm mặt, cô có chút lo lắng mở miệng hỏi: “Lăng Cẩm, hai mắt anh sao vậy?”
“Hai người ngọt ngào chọc mù mắt.” Thẩm Thanh Thu trả lời giúp Lăng Cẩm.
Đường Ngọc Sở: “...”
Cô còn tưởng hai mắt Lăng Cẩm thật sự có chuyện gì, không nghĩ tới lại như vậy, đúng là.
Lăng Cẩm buông tay xuống, cười lưu manh: “Chị dâu, hai người có thể quan tâm mấy tên độc thân chúng tôi được không? Đừng ngọt ngào nữa, nếu không thì không chỉ mắt tôi mù và trái tim cũng đầy vết thương.”
Anh ta nói xong thì lấy tay ôm ngực, ra vẻ rất đau khổ.
Đường Ngọc Sở giật khóe mắt, cạn lời nhìn anh ta: “Lăng Cẩm, anh là người thiểu năng à!”
Cô nói xong thì Thẩm Thanh Thu và Sở Ngạn Lâm không hẹn cùng phụt cười ra tiếng, mà Lăng Cẩm còn buồn bã nhìn cô: “Chị dâu, hai người ngọt ngào thì thôi, chị còn nói tôi là người thiểu năng, đúng là đau lòng mà.”
Đường Ngọc Sở cười như tên trộm: “Tôi tin chắc không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy.”
Ánh mắt cô lướt qua hai người cười rất vui vẻ kia.
Lăng Cẩm không vui, ầm xi với hai người kia: “Anh, hai người thật là quá đáng, lại đang cười nhạo em!”
“Không... Không có.” Thẩm Thanh Thu lập tức điều chỉnh sắc mặt: “Đúng lúc anh Sở Ngạn Lâm của cậu kể chuyện cười nên tôi không nhịn được cười.”
Anh ta nói xong thì đẩy Sở Ngạn Lâm bên cạnh: “Uyên, cậu mau nói với Lăng Cẩm đi, có phải cậu kể chuyện cười đúng không?”
Sở Ngạn Lâm không ngừng gật đầu: “Đúng đúng, kể chuyện cười.”
Anh ta nói xong thì liếc Thẩm Thanh Thu một cái, hai người không nhịn được lại cười ra tiếng.
Đường Ngọc Sở thấy vậy thì cũng không nhịn được cười.
Bọn họ này có phải hay không cảm thấy chính mình giải thích quá mức tái nhợt?
“Em không để ý tới mấy người.” Lăng Cẩm nhìn bọn họ cười vui vẻ thì không vui, tức giận nhìn bọn họ một cái, sau đó dịch mông tới gần Minh Tiểu Tiểu vẫn luôn không lên tiếng, đưa tay ôm vai cô ta, tủi thân nói: “Tiểu Tiểu, em tốt nhất, bọn họ quá đáng ghét.”
Minh Tiểu Tiểu nhìn Đường Ngọc Sở thì đáy mắt có chút ghen ghét, rõ ràng trước kia cô ta và mấy người Lăng Cẩm ở chung thì cô ta là người được chú ý, nhưng hiện tại lại biến thành Đường Ngọc Sở, chuyện này làm cho trong lòng cô ta không thoải mái.
Tuy rằng trong lòng cô ta khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, đưa tay vỗ vai Lăng Cẩm, an ủi nói: “Anh Lăng Cẩm, anh là người đàn ông, đừng nhỏ mọn như vậy, bọn họ chỉ nói giỡn với anh mà thôi.”
“Đúng đúng, chỉ nói giỡn.” Thẩm Thanh Thu phụ họa nói, sau đó lại cười càng vui vẻ.
Không khí trong phòng bao rất tốt, mọi người vừa nói vừa cười, nhẹ nhàng thỏai mái.
Đường Ngọc Sở vui vẻ nên uống hơn hai ly rượu, nhưng không thắng được tưu lượng của mình nên cô bắt đầu choáng váng, gương