Sau khi ăn tối với Ann, bọn họ tách ra, Đường Ngọc Sở đưa Tiểu Từ về nhà, sau đó lái xe đi đến Thịnh Thế Đế Cảnh.
Tiêu Tiêu và An Kỳ đang đợi cô ở đó.
"Thật xin lỗi, tớ đến muộn!” Đường Ngọc Sở vừa đẩy cửa đi vào phòng, vừa cất giọng nói.
Thấy cô đi đến, Ứng Tiêu Tiêu lập tức đứng lên đón, nắm lấy vai cô nói: “Sở Sở, cậu cũng dám để bọn tớ leo cây, tự phạt ba ly!”
Nói xong, cô ta đưa ly rượu trong tay cho Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở nhìn vào ly rượu, lông mày ngạc nhiên nhếch lên, gần như là ly rượu đầy.
"Không cần ác như vậy chứ?” Đường Ngọc Sở cười nhìn Ứng Tiêu Tiêu, lại nhìn về phía Tống An Kỳ.
"Sở Sở, tớ uống cùng cậu!” Tống An Kỳ nâng ly rượu trong tay về phía cô, sau đó ngửa đầu buồn bực uống một ngụm.
Thấy thế, Đường Ngọc Sở nhíu mày lại, quay đầu nhẹ giọng hỏi Ứng Tiêu Tiêu: "An Kỳ sao vậy?”
Cô hỏi như vậy là vì An Kỳ rất ít khi uống rượu, trừ phi tâm trạng của cô không được tốt.
Ứng Tiêu Tiêu nhếch miệng: "Còn có thể làm sao, không phải vì vị hôn thê của Thẩm Tử Dục kia sao?”
"Lại tìm đến An Kỳ sao?" Trước đó lúc cô ở kinh thành, nghe Tiêu Tiêu nói đến việc vị hôn thê của Tử Dục đưa cho An Kỳ ba mươi tỷ, yêu cầu An Kỳ rời khỏi Tử Dực, nhưng đã bị An Kỳ mắng trở về.
Chuyện này mới cách đây vài ngày, còn tưởng rằng bị mắng trở về thì sẽ an phận một khoảng thời gian, ai ngờ vẫn lại tìm đến An Kỳ gây rắc rối.
"Không phải." Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu: "Nhưng mấy ngày nay Thẩm Tử Dục đều về nhà họ Thẩm, cũng không ở cùng An Kỳ, vậy nên An Kỳ lo lắng Thẩm Tử Dục có thể sẽ thỏa hiệp ở trước mặt ông nội hay không?”
Cũng vì điều này?
Đường Ngọc Sở nhíu mày, sau đó đi qua ngồi xuống bên cạnh Tống An Kỳ, đưa tay ngăn cản động tác muốn rót rượu của cô.
Tống An Kỳ quay đầu, sững sờ nhìn cô.
Đường Ngọc Sở cầm lấy chai rượu trong tay cô, nhẹ nhàng cười một cái: "An Kỳ, cậu phải tin tưởng Tử Dục, anh ta đã có thể vì cậu khiêu chiến với ông nội, như vậy anh ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện thỏa hiệp với ông nội!”
Nghe nói như vậy, trong mắt Tống An Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, nhíu mày: "Sở Sở, có phải Tiêu Tiêu nói lung tung gì với cậu rồi không?”
Đường Ngọc Sở sững sờ: “A, Tiêu Tiêu nói linh tinh sao?”
Cô giương mắt nhìn về phía Ứng Tiêu Tiêu, cái sau vô tội nhún vai: "Tớ chỉ suy đoán thôi nha."
Đường Ngọc Sở liếc mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Tới đã nói rồi, sao An Kỳ lại không tin Tử Dục chứ?”
Ứng Tiêu Tiêu thè lưỡi, cười không nói gì thêm.
"Vậy tại sao hôm nay cậu lại uống rượu phóng khoáng như vậy?” Đường Ngọc Sở giúp Tống An Kỳ rót đầy rượu, sau đó mở miệng hỏi.
"Có chút phiền muộn." Tống An Kỳ mấp máy môi: "Từ sau khi tớ thấy Tử Dục gặp ông nội anh ấy, thật ra lòng tớ luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy!”
"Có phải cậu quá nhạy cảm rồi không?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi.
Tống An Kỳ liếc mắt cô, lắc đầu: "Không phải, là thật sự bất an. Nhất là lời nói ngày hôm đó của Hứa Tâm Tĩnh, tớ lo lắng cô ta sẽ thật sự làm chuyện gì đó với ba mẹ mình!”
Đường Ngọc Sở nhướn mày suy nghĩ một chút: “Chú và dì bây giờ có dự định đi làm không?”
Tập đoàn Dương thị đã chính thức bị Tử Dục thu mua, có ý định làm cơ sở để Tử Dục chuyển các doanh nghiệp ở nước ngoài về trong nước, và An Kỳ cũng đã trả lại cổ phần mà trước đó Tử Dục cho cô, mặc dù An Kỳ không còn là chủ tịch tập đoàn, nhưng chú Tống và dì Tống muốn trở về làm việc cũng là chuyện dễ dàng.
"Trước mắt bọn họ vẫn chưa có kế hoạch này, trước đó nói vì công việc nên vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, muốn nhân cơ hội