Hôm sau, Đường Ngọc Sở tỉnh lại trong cơn đau đầu, chật vật ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cái đầu đang vô cùng đau đớn, khóe mặt liếc qua cốc nước đang để ở trên tủ đầu giường.
Cô quay đầu, chỉ thấy dưới dáy cốc nước đặt một tờ giấy, cầm lên xem thì đó là nét chữ mạnh mẽ và cứng cáp của Lục Triều Dương.
Uống nước mật ong, có thể giải rượu.
Cô nhướn mày, uống cốc nước mật ong trong tay, bờ môi tràn ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Triều Dương của cô luôn luôn quan tâm như thế, sau này nếu không có anh, cô làm sao có thể sống đây?
Mỉm cười uống xong cốc nước mật ong, sau đó vén chăn rời giường.
Tối hôm qua cô cũng chưa say đến mức hồ đồ, vậy nên vẫn nhớ rõ tình hình lúc rời khỏi Thịnh Thế Đế Cảnh, Tiêu Tiêu được Thanh Chiêu đưa đi, còn An Kỳ thì bọn họ đưa về nhà.
Rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái và đơn giản, sau đó ra khỏi phòng, đi đến cừa phòng khách, cô giơ tay gõ cửa một cái: "An Kỳ, cậu đã dậy chưa?"
Không trả lời.
Vẫn chưa dậy sao? Cô nhíu mày, sau đó mở cửa đi vào, trong phòng một mảnh lờ mờ, cô đi đến bên giường, thấy An Kỳ đang nhíu chặt lông mày, trên trán bịn rịn mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Thấy thế, Đường Ngọc Sở hoảng hốt, đưa tay sờ trán cô, đôi mắt đột nhiên co rụt lại, nóng quá.
"An Kỳ, An Kỳ..." Cô gọi hai tiếng, nhưng có lẽ do Tống An Kỳ sốt quá cao, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng lẩm bẩm, không nghe thấy giọng nói của cô.
Vì vậy cô vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng, xuống lầu tìm được thím Ngô đang bận rộn trong bếp, một phát bắt được cánh tay thím Ngô, giọng nói gấp gáp: “Thím Ngô, thím biết số điện thoại của bác sĩ gia đình không?”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt hoang mang của cô, thím Ngô nhíu mày: “Mợ chủ, có chuyện gì xảy ra sao?”
"An Kỳ phát sốt."
Ngô thẩm nghe xong, liền tùy tiện lau đôi bàn tay ướt sũng lên trên tạp dề, sau đó nói: “Mợ chủ, cô đừng gấp, tôi sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ!”
Thím Ngô gọi điện thoại, sau đó cùng Đường Ngọc Sở đi lên lầu xem Tống An Kỳ.
Thím Ngô sờ lên trán Tống An Kỳ, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Rất nóng!”
Tiếp theo bà ta lại sờ lên lưng Tống An Kỳ, sau đó quay đầu hướng Đường Ngọc Sở nói: "Mợ chủ, cô đi lấy một bộ quần áo của cô tới đây để thay bộ quần áo trên người cô An Kỳ, nếu không vẫn chưa hết sốt sẽ lại bị cảm lạnh!”
Đường Ngọc Sở nghe vậy cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy quần áo đến.
Sau khi thay cho An Kỳ một bộ quần áo thoải mái và sạch sẽ, thím Ngô lại đi vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay cầm rất nhiều khăn tắm.
"Thím Ngô, thím muốn làm gì?” Đường Ngọc Sở khó hiểu nhìn vào những chiếc khăn trên tay bà ta.
"Trước khi bác sĩ đến, chúng ta hãy hạ sốt vật lý trước, nếu không sẽ sốt rất kinh khủng.”
Đường Ngọc Sở nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu: “A, hóa ra là như vậy!”
Mà sau khi thím Ngô tiến hành hạ sốt vật lý xong, cuối cùng bác sĩ cũng đến.
Sau khi kiểm tra xong, An Kỳ được tiêm hạ sốt, và kê một số loại thuốc, sau đó dặn dò mấy ngày nay bệnh nhân phải ăn uống thanh đạm một chút.
Thím Ngô tiễn bác sĩ, sau đó Đường Ngọc Sở cầm khăn nhẹ nhàng lau trán cho Tống An Kỳ, trong mắt đều là sự đau lòng.
Rõ ràng tối hôm qua còn cùng cô và Tiêu Tiêu ầm ĩ với nhau, sao lại ngã bệnh chứ? Bệnh này tới quá đột ngột, khiến cô bị hù dọa một phen.
Vì đã được tiêm thuốc hạ sốt nên Tống An Kỳ ngủ yên ổn hơn một chút, lông mày giãn ra, cũng không tiếp tục nói mơ nữa.
Sờ lên trán, đã không còn nóng như lúc trước.
Nhìn cánh môi trắng bệch của An Kỳ, cô như có điều suy nghĩ, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.
...
Thẩm Tử Dục đang đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc có chút tiêu điều ở dưới sân sau mùa đông, đôi mắt thật sâu không thể nhìn ra suy nghĩ của anh ta lúc này.
Cửa phòng nhẹ