Anh cả cũng không nói sự thật cho anh ta biết, chắc là không muốn anh ta phải lo lắng, nhưng mà chẳng lẽ anh ta phải thật sự phải ngồi yên chờ chết như thế này?
Anh chăm chú nhìn Ứng Tiêu Tiêu đang ngủ say, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, anh nhẹ giọng thì thầm: “Tiêu Tiêu, anh nhất định sẽ cứu chú Ứng ra.”
Nói xong, trong mắt của anh lộ ra một tia sáng kiên định.
Lần này anh không muốn phải trốn tránh ở sau lưng của anh cả nữa.
...
Ngày hôm sau, Ứng Tiêu Tiêu tỉnh dậy trong cơn đau đầu, mở cặp mắt chua xót ra, đập vào trong mắt là trần nhà quen thuộc.
Lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, đây không phải là phòng của Thanh Chiêu à?
Suy nghĩ vừa mới lóe lên, cô ngồi phắt dậy, động tác quá lớn khiến cho đầu đau thiếu chút nữa nước mắt cũng ứa ra như vũ bão.
“A!” Cô rên rỉ lên tiếng, sau đó đưa tay dùng sức xoa xoa trán làm dịu cơn đau.
Đợi đến lúc không còn đau như vậy nữa, cô mới vén chăn bước xuống giường, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Căn nhà yên tĩnh, có cảm giác giống như là không có ai.
Ứng Tiêu Tiêu đi đến cửa phòng khách, đưa tay muốn gõ cửa, nhưng mà lại thu lại, cô trực tiếp mở cửa ra đi vào.
Màn cửa sổ nặng nề chặn ánh sáng ở bên ngoài, căn phòng mờ ảo, nhưng mà theo thời gian cô cũng có thể nhìn thấy rõ được ở trên giường không có ai.
Cô nhíu mày lại, không có ở trong phòng, người đi đâu rồi?
Xoay người đi ra khỏi phòng khách, cô cố gắng chịu đựng cơn đau, cô tìm kiếm bóng dáng của Lục Thanh Chiêu trong cả căn nhà.
Trong phòng khách, không có.
Ban công, không có.
Phòng bếp, không có.
Phòng tắm, không có.
Ở đâu cũng không tìm được Lục Thanh Chiêu, cô không khỏi suy nghĩ có phải là anh lại giống như lần trước, đi ra ngoài mua bữa sáng rồi không.
Thế là cô đi đến ghế sofa ở trong phòng khách ngồi xuống, vừa xoa xoa cái đầu đau nhức vừa chờ anh trở về.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nửa tiếng đồng hồ sau Lục Thanh Chiêu cũng không trở về.
Lúc này cô mới ý thức được chuyện không thích hợp, không để ý đến cơn đau đầu, đứng dậy chạy vào trong phòng tìm điện thoại, trực tiếp gọi vào dãy số của Lục Thanh Chiêu.
Tiếng chuông reo lên rất lâu, trong lúc cô đang cho là không có ai nhận nên muốn cúp điện thoại, điện thoại được kết nối.
“Tiêu Tiêu.”
Ở bên kia truyền đến giọng nói hơi trầm thấp của Lục Thanh Chiêu, không hiểu sao trong lòng của cô lại chua xót, khóe mắt không khỏi ẩm ướt, cô bất mãn lên tiếng: “Anh chạy đi đâu vậy hả, sao lại không có ở nhà?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại lại im lặng một trận, thật lâu sau mới vang lên giọng nói của anh: “Anh có việc phải về nhà họ Lục một chuyến.”
Ứng Tiêu Tiêu giật mình: “Đang êm đẹp tại sao lại phải về nhà họ Lục chứ?”
“Có chút việc.”
Đáp án của anh rất đơn giản, nhưng lại đang nói cho cô biết anh sẽ không nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô đoán chắc là nhà họ Lục có chuyện gì đó, cho nên cô cũng không hỏi nhiều, chỉ đơn thuần mà hỏi: “Vậy lúc nào thì anh trở về?”
“Sớm nhất là chiều ngày hôm nay, trễ nhất thì phải xem tình hình đã.”
...
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe trước cửa biệt thự nhà họ Lục, Lục Thanh Chiêu mở cửa bước xuống xe, ngước mắt lên nhìn về phía biệt thự cổ, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Mỗi lần về đến đây, không hiểu sao anh lại có một loại cảm giác giống như là đã trôi qua mấy đời.
Căn biệt thự này có ký ức hạnh phúc lúc tuổi thơ, cũng có những ký ức không hạnh phúc, nhưng mà không hạnh phúc lại nhiều hơn là hạnh phúc.
Sau khi mẹ chuyển ra khỏi nơi này, anh và anh cả cũng theo đó mà rời khỏi, bởi vì bọn họ đều cảm thấy nơi này đã không phải là căn nhà trong trí nhớ của bọn họ.
Suy nghĩ đến đây, trên môi của anh xuất hiện một nụ cười khổ sở, nơi này đâu chỉ không phải là ngôi nhà trong trí nhớ, ngay cả chủ nhân của căn biệt thự này, ba của bọn họ cũng đã sớm trở thành người xa lạ.
Đi vào trong biệt thự, đám người giúp việc cung kính gọi anh một tiếng “cậu ba”, anh nghe thấy thì có vẻ đặc biệt buồn cười.
Lục Toàn Hưng ngồi yên vị ở trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn con trai thứ ba bước vào.
“Ba.” Lục Thanh Chiêu gọi một tiếng.
Lục Toàn Hưng nheo mắt lại, lộ ra một tia lạnh lùng: “Tại sao lại trở về?”
Nghe thấy ông ta