Lục Triều Dương hơi khàn giọng: “Em biết anh vẫn luôn đợi em. Mà trước kia, anh không muốn chạm vào em vì anh không chỉ muốn cơ thể em còn muốn chỗ này của em…”
Anh chỉ vào vị trí trái tim của cô, bổ sung nói: “… Anh muốn em cam tâm tình nguyện giao toàn bộ bản thân mình cho mình, không chứa tạp chất nào.”
Vẻ mặt người đàn ông mang theo sự nghiêm túc chưa từng có, đôi mắt như ngọc hiếm khi thâm tình khó nói nên lời.
Đường Ngọc Sở im lặng.
Trước đó cô kết hôn với Lục Triều Dương chỉ nghĩ hai người góp gạo thổi cơm chung, nhưng dần dần cô lại phát hiện dường như cô đang hưởng thụ cảm giác vợ chồng ở bên nhau.
Hiện tại cô mở mắt hay nhắm mắt cũng không hề nghĩ đến chuyện lấy lòng Bùi Hằng Phúc, ngược lại cô nghĩ làm thế nào để làm tròn trách nhiệm của người vợ, chăm sóc tốt cho Lục Triều Dương, hơn nữa hưởng thụ cảm giác được anh tôn trọng, tin tưởng, bao gồm yêu thương và chưng chiều.
Đường Ngọc Sở không biết bản thân vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với anh, nhưng cô tin ngày đó không còn xa nữa.
“Em tin lần này em sẽ không để anh chờ lâu đâu.”
Đường Ngọc Sở cười với anh, nụ cười đó giống như trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ.
“Ừm, vậy anh chờ tin tốt.”
Lục Triều Dương cũng cong môi, ánh mắt hiện lện sự dịu dàng.
Lúc này, hô hấp của hai người cũng ổn định lại, Đường Ngọc Sở lại nằm xuống gối đầu lên đùi anh, một tay ôm lấy eo của anh rầu rĩ nói: “Hôm nay Cố Ngọc Lam quay phim không thuận lợi, mấy ngày tiếp theo còn phải gặp cô ta, đúng là đáng ghét.”
Lục Triều Dương nghe cô than phiền thì cười nhẹ một tiếng: “Ngày mai em tìm thời gian chạy ra ngoài, anh đưa em đến một nơi khác.”
“Hả?”
Đường Ngọc Sở nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên: “Thật sao?”
Lục Triều Dương mím môi: “Anh đã lừa bà xã bao giờ chưa.”
“Hi hi, kia một lời đã định, ngày mai em nhất định sẽ tìm cơ hội chạy ra ngoài.”
Vừa rồi khuôn mặt nhỏ còn buồn bực, đột nhiên lại mở miệng cười, nhưng Đường Ngọc Sở mới vui vẻ chưa đến hai giây, trong phòng lại vang lên tiếng chuông cửa.
Hai người nhìn nhau một cái, Đường Ngọc Sở bĩu môi, bò dậy từ trên đùi Lục Triều Dương nói: “Em đi mở cửa.”
Cô chậm rãi đi mở cửa, sau đó nhìn thấy ngoài cửa là Cố Ngọc Lam và hai trợ lý của cô ta.
Đường Ngọc Sở không khỏi nhíu mày nhìn ba người, nhàn nhạt hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì chứ?”
“Tránh ra, để chúng tôi đi vào, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Dáng vẻ Cố Ngọc Lam kiêu ngạo ra lệnh cho Đường Ngọc Sở, nhưng giọng nói lại tràn đầy sự ghen ghét, nhất là cô ta nhìn thấy mức độ xa hoa trong nhà còn vượt xa mấy người bọn họ thì sự ghen tỵ trong mắt ngày càng sâu.
Người phụ nữ này… Dựa vào cái gì nhà còn tốt hơn cô ta chứ?
“Vì sao tôi muốn phải cho các cô đi vào? Có chuyện gì thì nói, không muốn nói thì đi.”
Đường Ngọc Sở đối mặt với giọng điệu kiêu căng phách lối của Cố Ngọc Lam thì không chịu nổi, nói