Đường Ngọc Sở sớm đã đoán được cô ta sẽ đến đây làm ra một màn này nên không khỏi lười biếng ngăn ở cửa, cười nói: "Sao chị lại nói như vậy, lần này đi cùng chị đã là rất nể mặt mũi công ty rồi hơn nữa tôi cũng đã phối hợp với chị làm xong mọi việc rồi nên không cần thiết phải cả ngày đều đi theo bên cạnh chị nữa, hơn nữa trước khi đến thành phố H công ty cũng không đưa ra yêu cầu như thế nên bây giờ chị có tư cách gì mà ở đây chất vấn tôi?"
"Được, được lắm, Đường Ngọc Sở, là em cố ý đối nghịch với chị có đúng không? Đã như vậy thì em cứ chờ đó cho chị! Hai ngày nữa về thành phố Bắc Ninh chị nhất định sẽ khiến công ty yêu cầu em làm sáng tỏ chuyện này ở trước mặt mọi người và truyền thông, không tin thì cứ đợi đấy."
Cố Ngọc Lam oán hận dậm chân, sau khi hung ác để lại một câu như vậy thì cũng không quay đầu lại nữa mà đi về phía căn phòng của mình.
Đường Ngọc Sở nhếch miệng, cũng trực tiếp đóng cửa lại.
Hôm sau, rốt cuộc Đường Ngọc Sở cũng xuất hiện ở chỗ quay chụp, thấy cô đoàn người Cố Ngọc Lam đều cắn răng oán thầm sau đó hoàn toàn không để ý tới cô.
Nếu cô ta không tìm cô gây phiền phức thì Đường Ngọc Sở tự nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ôm máy ảnh đi dạo một vòng xung quanh đó.
Trải qua hai ngày ở chung, nhân viên đội quay chụp cũng đã rất quen thuộc với Đường Ngọc Sở.
Mà đối với vị phóng viên có chút danh tiếng này, đám người kia cũng vẫn luôn có cảm tình.
Đường Ngọc Sở vừa đến đã trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ hơn nữa cô cũng hay nói đùa với bọn họ thậm chí còn mời bọn họ ăn uống cái gì đó nữa, không ít nhân viên còn thường xuyên lôi kéo cô trêu chọc nói: "Tiểu Đường, chúng tôi muốn nổi tiếng thì đều phải đựa cả vào cô đấy, lần này trở về nhớ phải cho chúng tôi lên trang bìa nha!"
Mỗi lần Đường Ngọc Sở đều vỗ ngực cam đoan nói: "Không có vấn đề gì, cứ giao cho tôi."
Thế là nhân viên ở đó đều bị cô chọc cho cười ha ha, ngay cả đạo diễn cũng rất có cảm tình đối với cô mà liên tục tiếc hận cô không làm minh tinh thật sự là quá đáng tiếc.
Cố Ngọc Lam thấy vậy lại càng giận sôi lên.
Quay quảng cáo ở đoàn làm phim hai ngày quả thực cô ta đã thu được rất nhiều ánh mắt vụng trộm khinh bỉ và châm biếm của mọi người.
Nhưng tiện nhân Đường Ngọc Sở kia lại vô cớ nhận được nhiều cảm tình của mọi người như vậy.
Bởi vì không nhịn nổi tức giận cho nên sắc mặt Cố Ngọc Lam càng ngày càng đen thậm chí có đôi khi còn vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà nổi giận với nhân viên ở đó.
Nhân viên vì miếng cơm manh áo nên dù có giận thì cũng không dám nói gì nhưng trong lòng sớm đã là phàn nàn không ngớt và thầm mắng Cố Ngọc Lam chưa nổi tiếng mà đã có tính kiêu ngạo, người nào cũng hận không thể sớm kết thúc lần quay chụp này một chút để mau chóng được giải thoát.
Đường Ngọc Sở nhìn ở trong mắt nhưng cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Người phụ nữ này không chỉ có tâm tư ác độc mà lòng dạ của cô ta cũng rất hẹp hòi đến mức khiến cho người ta không nói được lời nào nữa. Mỗi lần cô ta làm chuyện gì sai cũng đều không tìm vấn đề từ bản thân mình trước mà sẽ đem tất cả oán giận trách tội lên trên đầu của người khác chứ chưa bao giờ xem xét lại bản thân mình.
Cay nghiệt như cô ta có bị ghét cũng đáng đời, Đường Ngọc Sở cũng không có chút đồng tình nào.
Buổi chiều, Cố Ngọc Lam vốn chỉ cần quay trong một ngày rưỡi là kết thúc nhưng bây giờ đã kéo tới ngày thứ ba,