"Triều Dương, hay là đừng gọi điện thoại nữa." Đường Ngọc Sở bật cười ngăn cản hành động của Lục Triều Dương: "Sân chơi này phải chơi nhiều người mới vui, một nơi lớn như thế mà chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất nhàm chán, đi thôi, đột nhiên em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, chúng ta đi qua chơi cái đó đi."
Sau khi nói xong lời này, Đường Ngọc Sở cũng không đợi Lục Triều Dương trả lời đã trực tiếp kéo tay anh chui vào trong đám người.
Xếp hàng, mua vé, hai người ngồi lên tàu lượn siêu tốc, toàn bộ hành trình cảm xúc của Đường Ngọc Sở tăng vọt một cách dị thường.
Lục Triều Dương so ra mà nói thì phản ứng cũng rất bình thản nhưng rất rõ ràng là anh không thích những nơi chen chúc ồn ào như thế này nên bởi vậy đôi lông mày đẹp đẽ kia đều nhíu chặt lại.
Đường như nhìn ra điều gì thú vị cô liền tốt bụng nhắc nhở: "Chờ lát nữa nếu như anh sợ hãi thì anh có thể hét lớn lên."
Lục Triều Dương từ chối cho ý kiến nhếch khóe môi lên.
Kết quả là ngồi một chuyến ngược lại là Đường Ngọc Sở liên tục thét lên thậm chí sắc mặt còn hơi tái nhợt.
Lúc hai người ngồi xuống ghế ở ven đường nghỉ ngơi, Lục Triều Dương khoanh tay lại, trêu tức nhìn cô nói: "Phu nhân rất là hào hứng nhỉ, có muốn chơi lại một lần nữa không?"
"Không... Không cần."
Đường Ngọc Sở gượng cười, trong lòng tự nhủ đúng là thất sách, không ngờ hại người lại thành ra hại mình.
Trên mặt Lục Triều Dương hiện ra nụ cười thản nhiên, không nói gì.
Thấy như vậy cô lại không chịu thua: "Chúng ta đi chơi nhảy lầu cơ được không?"
"Hoàn toàn nghe theo ý phu nhân."
Lục Triều Dương không thèm để ý nhún nhún vai.
Nhưng cho dù là tàu lượn siêu tốc hay là chơi nhảy lầu cơ hoặc là mấy trò chơi tương đối kích thích khác thì cuối cùng Lục Triều Dương vẫn hoàn toàn bình thường như cũ, nét mặt của anh từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Đường Ngọc Sở thì lại hoàn toàn ngược lại, chơi xong một vòng đi xuống chẳng những sắc mặt trắng bệch mà hai chân còn như nhũn ra.
Muốn giày vò người khác nhưng ngược lại cuối cùng lại giày vò chính mình, chuyện này khiến cho Đường Ngọc Sở có chút bất lực.
Lục Triều Dương đưa cho cô chai nước khoáng anh vừa mua xong sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Uống chút nước đi, người sẽ dễ chịu hơn một chút đấy."
"Cảm ơn!"
Đường Ngọc Sở nhận lấy mở ra, liên tiếp uống mấy ngụm.
Một lát sau rốt cuộc cô cũng thở phào một hơi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Nếu như Lục Thanh Chiêu biết anh đi chơi với em ở những chỗ như thế này có lẽ sẽ ngoác mồm kinh ngạc mất."
"Lúc biết tôi kết hôn với em nó đã trải qua một lần rồi."
Khóe môi Lục Triều Dương hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng như gió.
Đột nhiên Đường Ngọc Sở lại hơi không đành lòng.
Dù nói thế nào thì thân phận và hoàn cảnh của Lục Triều Dương cũng đều không tầm thường, giá trị bản thân thì lại càng vô cùng cao quý kết quả lại đi theo cô chơi những trò chơi này, thực sự là có hơi quá thấp kém!
Cô áy náy nhìn Lục Triều Dương một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó bỗng nhiên chậm rãi nói: "Năm mẹ em qua đời tuổi của em còn rất nhỏ, bà ấy đã từng đồng ý với em là khi nào đến sinh nhật của em thì sẽ cùng em đến sân chơi chơi, chỉ là không ngờ bà ấy lại không đợi được đến sinh nhật của em thì đã qua đời rồi. Rất nhiều năm qua em không đến những nơi thế này, sân chơi đối với em mà nói có chút đặc biệt, trừ phi là người rất quan trọng nếu không em cũng sẽ không bước vào nơi này một bước."
"Tôi là người rất quan trọng đối với phu nhân à"
Ánh mắt Lục Triều Dương hơi ngưng lại, trái tim băng