Trong lúc cô vẫn chưa tỉnh, Lộ Nam đã lén lút ngồi đọc lá thư của cô.
Nội dung trong lá thư mẹ cô viết:
Tô Bắc, con vẫn khỏe chứ? ở đó con sống có tốt không? nay mẹ viết lá thư này cho con, muốn con hỏi mượn Lộ tổng một ít tiền để em trai con làm vốn mở quán ăn, khi nào có mẹ sẽ gửi trả con sau.
Nếu con đã đọc được bức thư này thì gọi cho mẹ nha.
Lúc này Tô Bắc đã tỉnh lại, giọng cô khàn khàn nói: "nước...khát nước..."
Lộ Nam rời khỏi ghế, đi đến rót cho cô một ly nước rồi đỡ cô ngồi dậy để uống.
"Lộ Nam, sao em lại ở đây?"
"Cô bị say nắng nên ngất xỉu.
Mà cô có đói không?"
Tô Bắc gật đầu thay cho câu trả lời, anh liền rời đi.
Xuống căn tin mua cháo cho cô dễ ăn.
Trước khi đi cũng không quên đưa bức thư cầm trên tay.
"Mẹ cô gửi đấy." anh nói.
Trong lúc anh đợi anh đi mua cháo về, cô đã đọc xong bức thư.
Những tưởng cô sẽ nhờ đến anh nhưng Tô Bắc lại gọi cho Thẩm Hạo.
Lúc anh quay lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cô, anh có chút tức giận.
Anh là chồng cô, mở miệng nhờ giúp đỡ khó khăn với cô đến vậy sao? thay vì nhờ anh thì cô lại nhờ người đàn ông khác.
"Mở miệng nhờ tôi giúp đỡ khó với cô đến vậy?" Lộ Nam lên tiếng.
"Anh, không phải như anh nghĩ.
C...chỉ là em sợ phiền đến anh."
Vì anh đang giận cô nên Tô Bắc sợ anh sẽ không đồng ý, thế nên cô mới chọn hỏi mượn Thẩm Hạo.
"Sợ phiền tôi nên cô nhờ cậu ta...hay muốn lấy cơ hội đó để đi gặp cậu ta? cô thiếu thốn đàn ông đến vậy à?"
"Em không có như vậy." Tô Bắc giải thích.
Nghe cô nói khiến anh bật cười, Lộ Nam bóp mặt cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
"Kể từ giờ phút này, tôi cấm cô mơ tưởng đến người đàn ông khác.
Cô cả đời này là vợ của Lộ Nam tôi, nhớ cho kĩ điều tôi nói."
...
Thật ra em trai của cô trong lúc đi làm đã không may trượt chân ngã từ giàn giáo xuống.
Mẹ cô cũng thấy rất may vì trời còn thương, thằng bé chỉ bị gãy chân chứ không ảnh hưởng gì nhiều.
Bên nhà thầu cũng hỗ trợ một khoảng chi phí nhưng vẫn không đủ, thế nên bà đã nói dối với Tô Bắc để mượn ít tiền đóng viện phí và mua thuốc cho con trai.
Sau khi nhận được số tiền do Thẩm Hạo gửi đến, bà liền chạy đến bệnh viện đóng tiền rồi mua thuốc cho Tô Mộc.
Lúc bà vào phòng bệnh, Tô Mộc vì thấy mẹ đến liền muốn ngồi dậy.
"Con đừng cử động, bác sĩ đã dặn rồi mà." bà nói.
Tô Mộc thấy một bọc thuốc trên tay bà, cậu nói: "mẹ, con không có sao đâu.
Mẹ mua thuốc làm chi cho tốn kém vậy?"
"Mà tiền ở đâu vậy mẹ? chẳng lẽ mẹ nói với chị hai rồi? con đã dặn mẹ đừng để chị lo rồi mà."
"Ờ...thì đúng là mẹ có nói nhưng mà mẹ nói là mượn tiền cho con làm vốn mở quán ăn." bà giải thích.
Tô Mộc nghe thế thì cũng an tâm phần nào, cậu không muốn chị hai của mình phải buồn.
Cả đời chị cậu đã khổ lắm rồi, cậu đã luôn dặn mình phải cố gắng để có thể lo cho mẹ và cho chị sau này.
Cậu là trụ cột