"Lộ Nam cứu em...Lộ Nam..." cô không ngừng gào thét với hy vọng Lộ Nam sẽ nghe thấy mà quay lại.
Tô Bắc không biết rằng anh vẫn đang đứng bên ngoài, nghe tiếng cô la hét anh đau đến xé lòng.
Thư kí thấy vậy thì lên tiếng: "sếp, như vậy có quá đáng lắm không? Hay là..."
"Mặc kệ cô ta." Lộ Nam lạnh lùng đáp.
Họ bước vào thang máy đi xuống sảnh, Lộ Nam thật sự không hiểu lúc này mình đang muốn gì nữa?
Rõ ràng anh muốn trừng phạt cô nhưng sao anh lại thấy rất khó chịu trong lòng, rốt cuộc là vì sao?
Ting đã đến sảnh, anh và thư kí bước ra.
Đến khi chuẩn bị leo lên xe đi về anh lại nhìn vô khách sạn một lần nữa.
"Khoan đã."
"Có chuyện gì hả sếp?"
"C...chúng ta quay lại đó đi."
Dứt lời anh nhanh chóng bước xuống xe, thư kí cũng hiểu ý.
Bọn họ dốc hết sức chạy thật nhanh lên căn phòng 283 đó.
[Trong phòng]
Lão đã ném Tô Bắc lên giường, ánh mắt cô cũng đã thấy được con dao ghim trên đĩa trái cây ngay tủ đầu giường.
Cô lật người lại bò về phía đó định lấy nó thì bị lão nắm chân kéo ngược lại, lão muốn hôn cô nhưng cô đã nhanh chóng né đi.
"Buông tôi ra, t...tôi xin ông..." cô nói.
"Đừng la hét như thế chứ, giữ sức đi."
Tô Bắc cuối cùng cũng đã với tay lấy được con dao đó, cô dùng đầu gối đá vào hạ bộ của lão.
"A...cái con khốn này..." lão đau đớn hét lên.
Tô Bắc nhanh chóng đứng dậy, hướng dao về phía lão.
Cô run rẩy nói: "ô...ông mà đến đây...t...thì đứng trách tôi."
"Sao? mày định làm gì tao...mày định..." lão nói với giọng đầy thách thức rồi nhào tới chỗ cô.
Tô Bắc sợ hãi nhắm mắt lại, hướng dao về phía trước.
Đến khi cô mở mắt ra thì vô cùng kinh hãi.
Cô không tin được là mình đã ra tay với lão.
"M...mày...mày giết người..." lão nói rồi gục xuống.
Tay Tô Bắc run run buông con dao xuống, cô nhìn hai bàn tay dính đầy máu của mình rồi liên tục lắc đầu.
Không, cô không có cố ý, cô không cố ý.
Rầm đúng lúc này cánh cửa phòng bật mở, Lộ Nam cùng thư kí chạy vào trong, họ hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa.
Lão thì ngất đi, máu từ vết thương không ngừng chảy ra.
Còn Tô Bắc đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch đang nhìn anh, ánh mắt cô chất chứa nỗi sợ.
"Cậu mau chóng xử lý chuyện này, gọi xe cấp cứu mau lên." anh quay sang nói với thư kí.
"Lộ Nam." nghe tiếng cô gọi anh liền chạy đến, Lộ Nam kéo cô vào lòng.
"Không sao rồi, có tôi ở đây rồi...là tôi sai, tôi không nên để em ở đây."
"Tô Bắc, tin ở tôi...chuyện này để tôi giải quyết."
Từng tiếng nấc của cô khiến anh vô cùng đau lòng, là lỗi tại anh mới dẫn đến cớ sự như vậy.
Lộ Nam...mày đúng là một thằng khốn.
"Em không cố ý...Lộ Nam, em sẽ không phải đi tù đúng chứ? em sợ..."
Cô sợ nếu lão ta chết thì cô sẽ phải đi tù, cô hoàn toàn không muốn.
"Sẽ không đâu." Lộ Nam nói.
...
Lộ Nam nhờ thư kí và đám thuộc hạ của mình đi xử lý việc xảy ra vừa rồi.
Anh rất muốn đi coi tình hình, nhưng bây giờ Tô Bắc như vậy, làm sao anh dám để cô ở nơi này một mình chứ?
"Lộ Nam, có phải