Chương 10: Giết cô còn cần lý do sao?
Edit: Thiên Hi
Không lâu sau đã đến giờ thay ca, Thẩm Vân Cương cùng hai mươi cô gái còn lại đi ra ngoài. Mọi người thông cảm cho cô vừa rồi phải chịu kinh hách nên không để cô đi đại sảnh, vẫn ở lại bếp làm công việc tương đối nhẹ nhàng.
Trong phòng bếp toàn là thức ăn thừa, song mấy cô gái vẫn nhìn mà nuốt nước miếng. Thẩm Vân Cương không cảm thấy đói, nên bất kì “mỹ vị nhân gian” nào cũng không đả động được cô.
Lúc này không còn ai xuống bếp nữa, số phận của thức ăn thừa là nằm trong thùng rác.
“Tôi canh cửa cho, các cô cứ ăn đi, dù sao mấy thứ này đều sẽ bị vứt đi.” Các cô bận rộn cả ngày mà chỉ được ăn một mẩu bánh mì cứng ngắc và uống nước máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy còn cô?”
“Tôi không đói, các cô ăn trước đi.”
“Được, một lát nữa chúng tôi canh giúp cô.”
Thẩm Vân Cương dựa vào cửa phòng bếp, trên cửa có một khối pha lê trong suốt, có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài hành lang.
Bây giờ đã gần một giờ sáng nhưng đám sĩ quan trong đại sảnh vẫn tràn đầy năng lượng.
Mọi người cũng không tham lam, ăn được hai miếng thì dừng, dù sao nếu không cẩn thận bị bắt được sẽ bị bắn chết, hình phạt nhẹ nhất cũng là bị ăn roi rất đau.
Sau khi ăn xong, mọi người bảo Thẩm Vân Cương vào nhưng cô lắc đầu: “Tôi ăn ít lắm, mẩu bánh mì được phát buổi chiều cũng đủ rồi.”
“Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ canh kĩ giúp cô mà.” Cô gái nói tiếng Đức nghĩ rằng cô nhát gan nên trấn an.
Thẩm Vân Cương bất đắc dĩ phải ăn hai miếng. Lúc nãy có một cô gái tới lấy rượu ở đại sảnh, cô cũng lặng lẽ đưa cho cô ấy một viên kẹo nhỏ ngậm trong miệng, để tránh bị tụt huyết áp mà làm gì sai.
Một giờ nữa trôi qua trong nháy mắt, bởi vì họ không được nghỉ ngơi nhiều nên lúc này rất buồn ngủ. Tiếng ồn ở đại sảnh nhỏ dần, hẳn rất mau sẽ kết thúc.
Nhưng vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng súng, sau đó là tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.
Thẩm Vân Cương bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng súng ở cự li gần như vậy kể từ khi xuyên qua. Theo bản năng cô muốn đi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa bước ra khỏi bếp lại đụng phải List.
Anh ta đã khôi phục lại trạng thái lười biếng kia, cánh tay dài duỗi ra chặn cô: “Này hầu gái nhỏ, lấy cho cấp trên một quả táo.”
“Được.” Thẩm Vân Cương ngoan ngoãn đồng ý, cô đến mâm trái cây chọn hai quả táo, rửa sạch sẽ rồi đưa cho anh ta.
“Ừm, không tồi, rất ngọt.” List cắn một miếng, “Vì quả táo này nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, bây giờ không nên ra đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Thẩm Vân Cương mới hiểu, bên ngoài khẳng định là có người đã chết. Nếu vừa rồi cô xông ra đó, nhất định sẽ bị liên lụy.
“Tại sao anh giúp tôi?” Cô do dự một chút, nhưng vì tò mò nên vẫn hỏi.
“Giúp cô?” List cười như không cười, ném quả táo đã gặm hai miếng đi, tới gần cô. Anh ta tiến lên một bước, Thẩm Vân Cương cũng lùi lại một bước, cho đến khi lưng cô va phải bàn ăn, không thể lùi thêm được nữa.
List vươn tay ra, Thẩm Vân Cương tưởng anh ta muốn ôm cô nên nhanh chóng duỗi tay đẩy, kết quả anh ta chỉ lấy một quả chuối ở bàn ăn phía sau mà thôi.
Cô có chút xấu hổ, List dùng quả chuối cọ cọ lên mặt cô, nói: “Cô tưởng rằng tôi định ôm cô à?”
“Không phải, tôi không nghĩ thế, tay tôi bị tê mà thôi.” Thẩm Vân Cương vội vàng phủ nhận.
List “À” một tiếng, đưa quả chuối cho cô.
“Hả?” Thẩm Vân Cương không hiểu.
“Lột vỏ đi, cô tưởng nó là dành cho cô à?”
“À à.”
“Dung lượng bộ não quả nhiên là có quan hệ với chiều cao.”
Thẩm Vân Cương ngừng lại, cô đây vừa bị cười nhạo đúng không? Chắc chắn là bị cười nhạo rồi. Lùn thì sao? Cô lùn, nhưng cô nhanh nhẹn!
“Vì nhanh nhẹn cho nên việc