Chương 11: Không thể trở về
Edit: Thiên Hi
Thẩm Vân Cương nắm chặt đôi tay, ép buộc chính mình phải bình tĩnh, nói: “Chỉ huy muốn giết tôi đương nhiên không cần lý do, nhưng nếu ngài thật sự muốn giết thì đâu cần cho tôi cơ hội để nhiều lời?”
“Hửm?” Molders dời súng sang miệng cô, “Đúng là nhanh mồm dẻo miệng.”
Thẩm Vân Cương khẽ cắn môi, rũ mắt nhìn khẩu súng trong tay hắn, sợ hắn sẽ bóp cò.
“Nhìn tôi!” Molders ra lệnh, tay cầm súng cũng hơi tăng lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương ngước mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cô quan sát hắn ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa lần này hắn không đội mũ quân đội.
Tóc của hắn là tóc vàng tiêu chuẩn của dân tộc Đức, được cạo ngắn quá tai, chỉ để lại chừng một inch, phần tóc trên đỉnh đầu dài hơn một chút, được chia 3/7 sau đầu, trông vừa sạch sẽ vừa tài trí.
Khuôn mặt hắn góc cạnh, tuấn tú, nhưng ở trong mắt Thẩm Vân Cương lúc này lại chẳng khác gì Diêm Vương đòi mạng trong địa ngục.
“Cô không sợ sao?”
Nói không sợ là giả, một người hiện đại như cô chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, đừng nói là gặp, ngay cả súng mới chỉ thấy qua trên TV.
Tuy biết mình không chết được, nhưng cô không muốn thử cảm giác bị bắn nát đầu đâu.
“Sợ, rất sợ.”
“Cô đang nói dối.” Molders khẳng định.
“……”
“Ngày mai, cô không cần phải trở về với chúng nữa.” Molders cất súng, quay đi.
Thẩm Vân Cương nhìn bóng lưng của hắn, cô vẫn không thể hiểu nổi. Ngày mai cô không cần trở về là sao? Chẳng lẽ cô phải ở lại chỗ này? Không được, cô còn phải về chăm sóc Gerta nữa.
Làm việc đến nửa đêm, cuối cùng các cô cũng đã dọn sạch chỗ này, trở về tầng hầm thì trời đã gần sáng. Trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, dù sao thì họ phải làm việc cả ngày lẫn đêm, gần như không được nghỉ ngơi.
“Bây giờ chúng ta phải về cái trại gió lùa đấy rồi.”
“Tuy rằng điều kiện ở đó hơi tồi, nhưng tôi thấy nơi này cũng chẳng tốt lành gì, sơ sẩy một chút thôi là bị đánh chết.” Một hầu gái dọn phòng ở lầu hai nói.
“Tại sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô có biết chuyện ở đại sảnh hôm nay là như thế nào không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi ở trên lầu nhìn thấy tất cả, có một hầu gái ăn vụng thức ăn nên bị bắn chết, một cô gái khác đứng cạnh đó bị dọa sợ nên lỡ làm đổ rượu lên người một tên sĩ quan, khiến những người khác bị liên lụy theo, tôi không biết họ bị đưa đi đâu nữa.”
“Cô ta to gan như thế á? Dám ăn vụng ở đại sảnh ư? Cô ta điên rồi.”
“Cái này tôi cũng không biết…… Hình như cô ấy giấu kẹo trong tay áo, nghe nói cô ấy có một đứa em gái ở trong trại, có lẽ muốn mang kẹo về cho em.”
Cô gái nói tiếng Đức kia sợ cô không hiểu nên phiên dịch lại toàn bộ, nghe đến chữ “kẹo”, thân thể cô cứng đờ.
“Kẹo…… Là tôi cho cô ấy.” Thẩm Vân Cương mở to hai mắt, không dám tin, “Nhưng rõ ràng tôi đã nhét kẹo vào miệng cô ấy rồi, vậy mà lại thành hại cô ấy……”
Trong phòng bếp hiển nhiên có người khác biết chuyện này, vì thế an ủi cô: “Đừng tự trách nữa, chuyện này không liên quan đến cô……”
Thẩm Vân Cương lấy tay che mặt, cảm thấy có chút khó thở, trong lòng cô rất khó chịu, hốc mắt bắt đầu nóng lên. Cô cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô gái nói tiếng Đức kia ôm bả vai cô: “Cô là một cô gái rất tốt, chúng tôi đều biết mà, lúc mang đĩa bánh kẹo