Chương 25:
Thẩm Vân Cương lại bị đưa tới biệt thự của Molders, Klein ném cô vào đại sảnh rồi bảo cô chờ ở đây.
Cô ôm bộ váy đứng giữa đại sảnh, đợi gần một tiếng Molders mới xuất hiện.
Hắn sửa lại vạt áo, sau đó ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa, ra dấu: “Bắt đầu đi.”
“Tôi…… Có thể đi thay quần áo được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders mặt vô cảm, dùng cặp mắt xanh nhìn cô một cái, “Cô có thể thay trực tiếp ở đây.”
“Tôi sợ sẽ làm bẩn mắt chỉ huy vĩ đại.”
“Hừ,” Molders không kiên nhẫn nói, “Đi đi.”
Thay quần áo xong, Thẩm Vân Cương bước ra, cô phát hiện có một thanh niên người Do Thái ở đây, cậu ngồi bên cạnh cây đàn piano đắt tiền trong góc đại sảnh, cẩn thận vuốt ve phím đàn.
Giai điệu du dương vang lên, Thẩm Vân Cương yên lặng lắng nghe. Phần đầu là khúc dạo nhẹ nhàng, sau đó là tiết tấu vui tươi, phần cuối mang âm hưởng hy vọng và tươi sáng.
Cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Molders nói: “Chọn giai điệu này, bắt đầu múa đi.”
Đối với một người đã học múa nhiều năm như Thẩm Vân Cương, không khó để múa theo một đoạn nhạc ngẫu nhiên, nhưng với tiếng đàn piano thì vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến việc mình muốn làm, bây giờ cô nhất định phải khiến Molders cảm thấy vừa lòng.
Cô gật đầu với người thanh niên Do Thái, ý bảo cậu có thể bắt đầu rồi. Khi đang ấp ủ cảm xúc ở khúc nhạc dạo, cô tình cờ thấy cậu thanh niên Do Thái đang run rẩy vì lo sợ bỗng trở lại bình thường khi chạm vào cây đàn piano.
Thẩm Vân Cương không có nhiều hiểu biết về piano, nhưng lúc này cô chắc chắn cậu là một nghệ sĩ dương cầm ưu tú. Nghệ thuật là nghĩ thông suốt, từ trong xương cốt của cậu toát ra nhiệt tình và yêu thương khiến những ngón tay như có ma lực.
Đế giày của tù nhân làm bằng gỗ, cứng đến đáng sợ, mà Vân Cương lại không có giày múa nên chỉ có thể để chân trần. Theo giai điệu piano, cô bắt đầu di chuyển.
Cô nhón mũi chân, vẽ xuống đất một vòng cung, sau đó tung tay áo ra. Tay áo như có hồn, những độ cung được tung ra đều tao nhã và hoàn mỹ, hơn nữa mỗi lần thu vào rất chính xác, có thể nói là nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn*.
*Nguyên văn là “Phiên nhược kinh hồng, uyển chuyển du long”: Đây là một câu thơ trong bài Lạc thần phú.
Molders thờ ơ nhìn, ánh mắt hắn dần dần chuyển xuống dưới. Mỗi khi cô xoay vòng đều lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, dải lụa đỏ quấn quanh mắt cá chân, như ẩn như hiện, rất mê người.
Cô có một thân hình mảnh mai, nhưng khác với những tên Do Thái gầy gò trong trại. Thân hình có vẻ gầy yếu ấy tràn đầy sức mạnh bùng nổ, vòng eo thon nhỏ chỉ cần một tay là ôm được hết lại có thể uốn thành độ cung khó tin.
Tiết tấu càng nhanh, cô vung tay áo càng mạnh mẽ. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô cúi xuống, hai tay dùng sức tung tay áo dài hai mét lên không trung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang