Chương 26:
Edit: Thiên Hi
Một ngày trước khi phái đoàn đến, mọi người tập duyệt theo chỉ thị một lần, bao gồm cả khi máy quay hướng đến thì nên trưng ra vẻ mặt gì, không được quá khoa trương, cũng không được quá miễn cưỡng, giả trân lại càng không.
Thẩm Vân Cương và cậu thanh niên người Do Thái Werner ngồi cạnh cây dương cầm trên sân khấu, cậu rất muốn đàn một khúc, nhưng bởi vì đây chỉ là diễn tập nên không được đụng vào đàn.
“Mày, khi máy quay hướng đến đây mày phải cười, hiểu không?” Một tên lính dữ tợn chỉ vào máy quay nói.
“Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn mày nữa!” Tên lính quát Werner “Cười, hiểu không?”
Werner vội vàng nặn ra một nụ cười, đáp: “Vâng, thưa ngài.”
“Nói to lên, mày không ăn cơm à? Lũ lợn!” Tên lính định đập báng súng vào đầu cậu, lần này chắc sẽ đổ máu.
“Thưa ngài, mong ngài xem xét!” Thẩm Vân Cương vội vàng bước tới, “Nếu bị thương sẽ rất khó coi, chỉ sợ ngày mai sẽ có người chú ý đến.”
Gã ta đẩy Thẩm Vân Cương ngã xuống đất, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Werner đỡ cô dậy: “Lá gan của cô lớn thật đấy, lần sau đừng làm như vậy nữa, dù sao tôi cũng bị đánh nhiều rồi.”
Thẩm Vân Cương làm thế không phải vì thương hại cậu, cô chỉ nghĩ nếu cậu bị thương thì chúng sẽ không dùng đến họ nữa, kế hoạch của cô cũng sẽ uổng phí.
Thời điểm đỡ cô dậy, Werner vướng phải tay áo của cô nên nhìn thấy một hàng chỉ trắng ở đó, cậu hỏi: “Cô thêu cái gì ở đây vậy?”
“Đừng nhúc nhích!” Thẩm Vân Cương nhanh chóng che lại.
Nhưng Werner đã đọc được một từ, mặt cậu biến sắc, thấp giọng khiếp sợ nói: “Cô điên rồi!”
“Tôi không điên, nếu anh không muốn bị liên lụy thì hãy giả bộ không biết gì.”
“Chúng sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Nếu kế hoạch thành công, bọn chúng cũng không dám giam giữ tôi, tôi là người vạch trần tội ác của chúng, hội Chữ Thập Đỏ nhất định sẽ đưa tôi đi.”
“Nếu thất bại thì sao?”
“Đến lúc đó tùy cơ ứng biến thôi, từ xe đạp biến thành motor!” Lúc này Thẩm Vân Cương vẫn còn tâm trạng để trêu chọc, “Hiện giờ bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm vào các trại tập trung của Nazi, cơ hội hiếm có khó tìm đấy, nếu không nắm bắt cơ hội này, chắc chắn không bao lâu nữa mọi người sẽ gặp nhau ở lò thiêu của trại tập trung số hai*.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Chỉ trại Birkenau. Trại Auschwitz phân thành ba trại khác nhau, trong đó trại Auschwitz – Birkenau là trại số hai.
“Cô……” Werner nghẹn lời.
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh giả vờ không biết là được, nếu thất bại cũng không ảnh hưởng đến anh.”
“Tôi chưa từng gặp người nào như cô.”
“Bây giờ không phải đã gặp rồi sao? Cuộc đời còn dài lắm, chỉ cần anh có thể sống thì sẽ gặp được những gì mình chưa từng thấy.”
“Ha ha……” Werner cười bất đắc dĩ, “Tôi không biết nên nói như thế nào mới tốt nữa.”
“Vậy chúc tôi thành công đi!” Thẩm Vân Cương khoát tay, nháy mắt với cậu, sau đó hai người nhìn nhau cười.
“Hai người đang nói chuyện gì mà vui thế?” Margot chạy tới, một tay khoác lên vai Thẩm Vân Cương, cười hì hì hỏi.
“Còn cô thì sao? Hôm nay cô có gì mà vui thế?”
“Cuối cùng ngày mai tôi cũng được ăn ngon, uống nước đầy đủ, còn có thể tắm nắng nữa, đương nhiên là phải vui rồi.”
“Cô đó……” Werner dí trán cô ấy. Trước đây hai người họ đã làm việc cùng nhau, hơn nữa Werner còn biết tiếng Tiệp Khắc nên họ rất thân.
“Khụ, có người tới.” Margot ho nhẹ một tiếng.
Molders tới trại để kiểm tra tình hình, hắn đang đi về phía này.
“Chỉ huy, ngài xem mọi thứ đều ổn cả chứ?” Klein hỏi.
Molders gật đầu, nhìn hai nữ một nam cách đó không xa, “Biểu cảm của ba người kia quá cứng ngắc, không được.”
Klein nghĩ thầm, “Ngài xuất hiện ở đâu là y rằng biểu cảm của mọi người