Chương 32:
Edit: Thiên Hi
Cả căn phòng im lặng trong nháy mắt.
Thẩm Vân Cương cảm giác cổ họng có chút khô khốc, nàng nuốt nước miếng, há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Trong lòng cô điên cuồng gọi hệ thống, muốn cầu cứu nó, nhưng hệ thống như đã chết rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống này quả nhiên không đáng tin cậy, luôn mất tích vào thời điểm quan trọng!
“Nếu cô không đưa ra một lời giải thích hợp lý, tôi nghĩ phải ném cô lên bàn giải phẫu để nghiên cứu.” Molders đè thấp mặt mày nhìn nàng nói.
“Đừng……” Thẩm Vân Cương nửa nói đùa nửa thật nói, “Chủ yếu là…… Tôi sợ nói ra ngài không tin, thật ra tôi là người chết.”
“Hừ.” Rõ ràng Molders không tin, hắn nhéo cằm cô: “Tôi thấy cô rất muốn chết đấy.”
“Được rồi, được rồi, thật ra là tôi có bệnh tim bẩm sinh, cho nên nhịp tim rất yếu, nếu không chịu nổi kích thích, tôi sẽ ngất.”
“Hừ.” Molders buông tay, mặt đầy ghét bỏ, “Nhưng trông cô không giống một người có bệnh tim.”
Thẩm Vân Cương ưỡn ngực đáp: “Không tin ngài sờ thử xem, tim tôi có đập, chẳng qua không rõ thôi!” Tuy rằng ngoài mặt trông có vẻ hợp tình hợp lí, nhưng trong lòng cô bối rối. Cô đang đánh cược hắn sẽ không động vào mình, dù sao thì hiện tại toàn thân cô đều là vết thương.
Molders di chuyển bàn tay đến bên tai cô, vén sợi tóc rũ xuống ra sau tai, khóe miệng treo lên nụ cười nhạt, “Cho nên, cô đang mời gọi tôi sao?”
“…… Cũng không phải.” Tuy rằng không biết tại sao hắn nghĩ như thế, nhưng có thể chuyển chủ đề cũng coi như là chuyện tốt.
“Đương nhiên, tôi không có hứng thú với xác ướp hình người.”
Thẩm Vân Cương nhếch nhếch khóe miệng, “Vậy thì tôi phải cảm ơn ngài rồi.”
Đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên reo lên. Molders bước tới nhấc máy, hỏi: “Chuyện gì?”
Không biết đầu bên kia báo cáo gì, Molders trả lời “Đã biết” rồi cúp máy, sau đó quay người đi thẳng ra cửa.
Một nhóm người khác mới được vận chuyển đến, hắn muốn đi sắp xếp một chút, doanh trại đã hết chỗ ở, việc xây dựng phải được đẩy mạnh.
Đám người Do Thái không ngừng được đưa đến giống như lũ gián đạp mãi không chết khiến hắn ghê tởm, nhưng vẫn phải đối mặt với bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, trước khi đi sắp xếp, hắn còn có một việc cần phải hoàn thành.
Molders đến nơi Thẩm Vân Cương làm việc lúc trước, hắn cần tìm một người chăm sóc cho cái cô người Châu Á nhu nhược đó.
Để cô ta chết như vậy thật là không thú vị. Hắn tự nhủ.
Mọi người trong phân xưởng nín thở vì sự xuất hiện của Molders, cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn hắn. May là hôm nay nhóm người Do Thái vừa được chuyển đến có rất nhiều hành lý cần các cô phân loại, vì thế cả đám cúi đầu liều mạng làm việc.
Molders đi một vòng quanh xưởng và dừng lại cạnh bàn điều khiển. Hắn lấy một vật nho nhỏ từ trong rương, hỏi một công nhân đang làm việc: “Đây là có phải là đồ mới không?”
Người đó sợ hãi, vội vàng đứng lên đáp: “Đúng vậy, thưa ngài.”
Molders gật đầu, sau đó chỉ vào một người bên cạnh cô ấy: “Cô! Ra ngoài!”
Cuối cùng chỉ huy đã đi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện cho người vừa bị chọn.
Còn bên này, Thẩm Vân Cương chậm rãi vuốt mép giường và nằm xuống, cô không dám động mạnh vì sợ miệng vết thương lại bắt đầu đổ máu. Bây giờ máu là sinh mệnh cùa cô a, dù một chút cũng không thể lãng phí được.
Không biết Helena thế nào, khi cô sắp bị ba tên hỗn đản kia đánh chết thì nghe thấy bọn họ nói rằng vị sĩ quan theo đuổi Helena đã cứu cô. Cô không có bất kì quan hệ gì với anh ta, chắc là Helena đã đi cầu cứu.
Xuyên đến đây đã lâu nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô được người khác cứu, trong lòng cô vừa cảm động vừa lo lắng.
Cảm động vì ở nơi xa xứ này có được một người bạn tốt, lo lắng vì cô ấy có thể phải chịu ấm ức, phải biết rằng, Helena vô cùng chán ghét viên sĩ quan đó.
Cô nằm như vậy cả buổi sáng, bởi vì mất máu quá nhiều nên hơi choáng váng, cứ ngủ rồi lại tỉnh. Đến buổi chiều cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Nhưng không phải là Molders.
Tiếng bước chân của hắn trầm ổn và có tiết tấu, mang đặc điểm cá nhân riêng biệt, mà tiếng bước chân hiện tại rất nhẹ.
Kẻ trộm chắc chắc không thể vào biệt thự của chỉ huy, vậy ai đã đến đây?
Thẩm Vân Cương không dám tùy tiện đi ra ngoài, cô lắng tai nghe động tĩnh.
Người nọ hình như là vào phòng bếp, một lúc sau cô nghe thấy tiếng va chạm của xoong nồi.
Lại ước chừng nửa tiếng nữa, tiếng gõ cửa truyền vào, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Tôi vào được không?”
Âm thanh này nghe có chút quen thuộc, Thẩm Vân Cương khó khăn ngồi dậy: “Vào đi.”
Khoảnh khắc Helena mở cửa, hai người đều sững sờ, mắt to trừng mắt nhỏ. Thẩm Vân Cương hoàn hồn trước, cô tươi cười: “Helena, hóa ra là cô.”
Helena nhanh chóng đặt chiếc khay trong tay xuống, ngồi xuống giường, nắm tay cô hỏi: “Cương, sao cô lại ở chỗ này?”
Thẩm Vân Cương nhất thời xấu hổ không biết nói thế nào, Helena nhìn cả người cô đều quấn vải trắng, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Đau lắm có phải không?.”
“Không sao, tôi không đau.”
“Sao có thể không đau chứ, nhiều vết thương như vậy.” Helena cẩn thận vuốt ve