Edit: Phương Châu
Beta: Thiên Hi
Klein lập tức mang theo một đội binh lính cùng chó nghiệp vụ đuổi theo, bên ngoài còn vang lên nhiều tiếng nổ mạnh. Molders đứng ở trên ban công cầm kính viễn vọng trông về phía xa, mặt vô cảm mà nhìn đám phạm nhân vượt ngục kia bị nổ tan xác.
Thẩm Vân Cương ở buồng vệ sinh nghe kia từng tiếng tiếng nổ mạnh, đột nhiên nảy ra ý tưởng cho nhiệm vụ mới của mình. Đây cũng không phải trường hợp vượt ngục đầu tiên ở Auschwitz, trên thực tế, loại hành vi này vẫn luôn tồn tại, hơn nữa khiến cho Molders đau đầu xử lý.
Bị bắt về xử phạt lại càng đau đớn, một lần so một lần càng nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn có kẻ mặc kệ tất cả để chạy trốn, tìm lấy tự do. Tuy hầu như phạm nhân đều bị bắt lại, nhưng vẫn có những trường hợp hi hữu tẩu thoát thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà những người ấy, trốn ra rồi vẫn để lại một số kế hoạch chạy trốn chưa thực hiện cho những người còn lại, khiến họ càng tin tưởng hơn.
Dù sao, không làm gì cũng chết, tìm cách trốn ra không chừng lại có được một đường sinh cơ.
Bất quá hiện tại, Molders lại hạ một mệnh lệnh: về sau nếu trại còn có những kẻ chạy trốn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề, như vậy, sau này bọn trưởng doanh sẽ không ngừng đưa lẫn capo vào đám tù nhân, không dám mạo hiểm mà làm trái ý chỉ huy, khỏi bị tai bay vạ gió.
Nhưng nếu cô có thể hỗ trợ nhóm phạm nhân chạy trốn với điều kiện họ mang đi hai đứa nhỏ, không biết liệu bọn họ có đồng ý hay không, căn bản mang theo trẻ em chạy trốn chẳng khác gì trói buộc.
Tuy thế, trẻ em có đôi khi là trói buộc, nhưng sẽ giúp ích được vào thời điểm nào đó.
Lúc chạng vạng, Klein mang theo hơn nửa nhóm người vượt ngục trở lại, còn có vài tên thừa dịp bóng đêm xuyên qua rừng cây, nhân lúc hỗn loạn mà thành công chạy thoát.
Nhóm người bị bắt lại xếp thành từng hàng đi đến khu đất trống. Molders sửa sang lại một chút trên bộ quần áo phẳng phiu không có đến một nếp uốn. Nhìn dáng vẻ chắc là chuẩn bị đi ra ngoài xử lý tù phạm rồi đây.
Thẩm Vân Cương rất có mắt nhìn, vội vàng mang mũ đến cho hắn. Hắn đội mũ lên đầu, sau đó đè vành mũ xuống để che khuất đôi mắt. Cô thật sự vẫn không lý giải được tại sao hắn lại thích đội mũ như này, vì sao thích che đôi mắt? Chẳng lẽ như vậy sẽ không che khuất tầm nhìn à? Đi đường nhìn được chắc?
Molders vừa ra đến cửa, Thẩm Vân Cương hỏi xem buổi tối hắn có ăn cơm ở đây không.
“Không cần chuẩn bị.” Hắn nói.
“Dạ.”
Vốn dĩ hắn đã đi ra ngoài, lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì liền xoay người trở lại. Bởi vì vành mũ ép xuốngrất thấp, hắn hơi hơi nâng cằm lên, rũ mắt nhìn về phía cô nói: “Hình như cô không cần ăn cơm nhỉ?”
“Hả? Đương nhiên cần! Ha ha…… Không ăn cơm sao sống được?” Thẩm Vân Cương hoảng cả người, tưởng rằng mình bị phát hiện rồi cơ.
“Hôm nay tôi ở đây, ngây người hẳn một ngày, sao không thấy cô ăn gì?”
“Tôi…… Ngài cũng chưa ăn, sao tôi lại không biết xấu hổ mà ăn trước được?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày thường Molders không ở nhà lâu, trong phòng chỉ có một mình cô nên cô chưa từng chú ý tới phương diện này. Hôm nay hắn không đi đâu, cô cũng quên khuấy đi mất.
“Trước khi cô tỉnh lại, tôi đã ăn cơm trưa.”
“Ha ha…… Phải không.” Thẩm Vân Cương nói, “Tôi thấy ngài không ăn cơm, cũng không dám tự tiện làm đồ ăn. Tôi thường chờ ngài ăn xong thì ăn vài miếng bánh mì thôi, dù sao tôi cũng ăn ít lắm.”
Molders cứ như vậy nhìn cô vài giây, không nói gì nữa. Một lát sau, hắn ném xuống một câu “Tôi cho phép cô” rồi sải bước đi xuống lầu.
Hắn cho phép? Hắn cho phép cái gì? Quyền sử dụng đồ ăn? Cảm ơn, cô không cần. Tuy thế, chuyện này về sau thật sự phải chú ý một chút, trên người cô ngày càng nhiều sơ hở, nếu một ngày nào đó lòi đuôi ra thì thật xấu hổ.
Thẩm Vân Cương chạy đến ban công, muốn nhìn xem Molders sẽ xử phạt nhóm phạm nhân bỏ trốn như thế nào.
Trừ bỏ bị nổ chết, bị đánh gục trong rừng cây hoặc một ít người chạy thoát, bị bắt lại chỉ còn hơn trăm người.
Những người bị bắt lại trên lưng đều cõng một tấm gỗ, mặt trên khắc: “Heil! Hitler! Tôi trở về rồi đây!” sau đó bắt bọn họ đi quanh trại tập trung, gieo rắc nỗi kinh sợ vào nhóm tù nhân ở lại. Mỗi người đều đi rất chậm, bởi vì bọn họ biết, điểm dừng chân cuối cùng của mình sẽ là giá treo cổ lạnh lẽo.
Nhưng dẫu có đi chậm lại cũng sẽ tới điểm dừng, cũng như cuộc hành trình nào cũng có nơi kết thúc. Bọn họ bị thắt cổ, rất nhanh liền biến thành những khối thi thể cứng đờ.
Molders đứng hút thuốc ở giá treo cổ cách đó không xa, mặt vô cảm mà nhìn một đám phạm nhân bị xử tử.
“Nhóm này đến từ đâu nào?” Hắn hỏi.
“Phe tù binh Liên Xô.” Klein trả lời.
Molders nghĩ lại một chút, “Không phải đều chết cả à? Sao lại còn nhiều thế?”
Klein giải thích: “tố chất thân thể của đám tù binh này đều quá tốt, cũng rất cường tráng, trực tiếp giết chết thì thấy hơi tiếc, bởi vì trại có rất nhiều việc nặng mà lũ Do Thái xanh xao bệnh tật kia không làm được, nên để lại bọn khỏe mạnh này tới làm, mỗi tội không nghĩ tới chúng lại vượt ngục tập thể cả đám.”
Molders gật gật đầu,