Chương 36:
Buổi sáng, sau khi làm xong một bữa ăn nhỏ, Thẩm Vân Cương cầm nước sát trùng, thuốc trị thương và băng vải đứng ở cửa phòng Molders, vừa chờ hắn rời giường vừa nghĩ đối sách.
Trong đầu cô đã nghĩ ra kế hoạch chạy trốn. Vấn đề là tìm người sẵn sàng vượt ngục ở đâu? Loại chuyện này nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, không thể tùy tiện cho người khác biết, huống hồ hiện tại cô bị nhốt ở đây, không thể đi đâu được.
7 giờ sáng, trong phòng ngủ có động tĩnh truyền ra. Cô nghe được những thanh âm sột soạt và cả tiếng va chạm của thắt lưng kim loại.
Năm phút sau, thanh âm đạm mạc của Molders xuyên thấu qua vách cửa, truyền tới, “Vào đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Thẩm Vân Cương đẩy cửa đi vào, hắn đã tự mặc quần, lộ ra tấm thân trên trần trụi tinh tráng, ngồi ở mép giường. Tuy rằng da hắn rất trắng, lại không khiến người khác cảm thấy yếu đuối. Cô cầm đồ trên tay, nói: “Chỉ huy, tôi tới thay thuốc cho ngài.”
“Ừ.” Khả năng bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, ngữ điệu hắn nom có vẻ vẫn mệt mỏi lắm.
Cánh tay băng vải của hắn đã loang lổ vết máu, cô gỡ chúng xuống, từng vòng một. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vết thương do đạn bắn, nhìn lớp da thịt đầy máu kia có cảm giác bứt rứt, giống như khi nghe thấy tiếng móng tay cào qua bảng đen vậy.
Cô không khỏi nhíu chặt mày.
Molders nhìn thấy khuôn mặt như thâm thù đại hận của cô, đôi mắt sắc như phỉ thúy nhìn cô chăm chú.
“Cũng không phải đánh vào người cô, cô làm bộ dáng đau khổ thế làm gì.”
“Ngài đau không?” Thẩm Vân Cương không trả lời hắn, hỏi.
“Cô thấy đau à?” Molders kinh ngạc nhìn cô.
“Tôi cảm thấy rất đau.” Thẩm Vân Cương một bên dùng cồn giúp hắn tiêu độc, một bên lại nói một câu thâm thúy, “Đánh vào người khác, trên người cũng nhất định rất đau.”
“Cô muốn nói cái gì?” Mặt Molders lập tức trầm xuống.
Thẩm Vân Cương cuốn băng vải mới gọn gàng, cuối cùng nói: “Không có gì, nhưng có vẻ ngài không biết đau.”
Molders hừ lạnh một tiếng, dùng cánh tay không bị thương bóp chặt mặt cô, bắt cô ngẩng đầu: “Tôi biết sự kiện kia khiến cô ghi hận tôi, nhưng làm gì còn biện pháp nào khác? Hơn nữa lần trước cô trúng đòn, tôi cứu cô về, đây là thái độ của cô với ân nhân ư?”
Thẩm Vân Cương cười cười nói: “Đúng vậy, tôi cảm kích ngài mà.”
Molders buông tay ra, điểm khóe mắt cô, “Ở trước mặt tôi đừng trưng ra bộ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo, khiến người ta ghét.”
“…… Tôi đi lấy áo sơ mi cho ngài.” Thẩm Vân Cương lấy từ trong tủ ra một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, chú tâm đem tay áo tròng lên tay bị thương của hắn, thắt từng cúc, cuối cùng cài Thập tự sắt lên cổ áo, rồi vuốt từng nếp nhăn trên áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc quần áo xong, Molders đi ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Vân Cương theo hắn ra ngoài.
Hắn chỉ dùng được một tay, Thẩm Vân Cương đành phải lại đảm đương vị trí của một tiểu muội cạo mặt, cô rửa mặt cho hắn, rồi cầm dao cạo râu, có chút do dự.
“Tôi chưa từng cạo râu cho người khác.” Cô nhìn cằm hắn, khó xử nói.
“Phải không?” Molders giương mắt nhìn cô, “Kỳ thật rất đơn giản.”
“Hả?”
“Làm không tốt thì cô trở về chỗ ống khói kia thôi.”
“……” Thẩm Vân Cương đành phải cẩn thận cạo râu cho hắn.
Tay cô thực mềm mại, nhưng lại lạnh băng. Bởi vì cạo râu, cô đứng rất gần hắn, Molders nhìn thẳng cô, nhìn mãi khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Tôi rất tò mò, vì sao cô ở đây lâu thế rồi mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hả?”
“Không ốm, da không thô ráp, thậm chí là tóc cũng không dài ra hay bị cạo trọc, ở nơi này hiếm xảy ra khả năng đó.”
“…… Có thể là do bẩm sinh, dù sao cũng không xấu đi.” Thẩm Vân Cương nói dối không chớp mắt, hơn nữa còn cố ý xem nhẹ vấn đề tóc tai.
“Ồ……” Molders chế nhạo “Thế à” một tiếng, “Tôi hiểu rồi, hẳn là do da mặt quá dày.”
Cảm giác người đàn ông này gần đây càng ngày càng kỳ quái, cô lớn tiếng trong lòng : “Mong ngài tiếp tục giữ gìn dáng vẻ lạnh băng như lúc đầu, đừng nói chuyện với tôi nữa!!”
Nhưng trên mặt cô không dám biểu lộ gì hết, chỉ giả cười, nói: “…… Chỉ huy, ngài như vậy thì tôi không có cách nào cạo râu cho ngài cả.”
Molders gật đầu, không nói chuyện nữa.
Đang lúc cô tập trung tinh thần làm việc thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, tay cô run lên...
Molders “A” một tiếng, giơ tay sờ chỗ bị dao cạo quẹt qua.
Tay Thẩm Vân Cương vẫn đang cầm dao cạo, đứng ngây người.
Molders nhíu mày, khẩu khí rất không tốt: “Đi mở cửa.”
Thẩm Vân Cương như được đại xá, chạy bay ra ngoài. Người gõ cửa là Klein, gã đi vào, hạ quân lễ với Molders, sau đó đưa cho hắn hai tờ giấy, nói: “Chỉ huy, đây là danh sách xử quyết tháng này, thỉnh ngài xem qua một chút.”
Molders đọc qua, sau đó trở lại thư phòng, lấy con dấu ra.
Một cái dập của hắn, mấy trăm người mất mạng.
Klein lấy văn kiện về: “Chế phục đổi mùa đã được đưa đến kho hàng, chờ hạ xuống, tôi sẽ phái người đưa tới cho ngài.”
Thẩm Vân Cương nghe bọn họ nói chuyện, tròng mắt xoay chuyển, chân chó nói: “Nếu không thì tôi giúp ngài đi lấy nhé.”
“Đi đi.”