Chương 4: Điểm danh
Edit: Thiên Hi
Cho dù ngày hôm qua bàng hoàng và bất lực như thế nào, hôm nay mặt trời vẫn sẽ mọc lên như thường. Không, trước khi mặt trời ló dạng, họ đã bị tiếng chuông chói tai đánh thức, sau đó nhóm lính quản trại quát các cô ra ngoài xếp hàng.
Bốn năm giờ sáng mùa đông giá rét, có thể tưởng tượng trời lạnh như thế nào. Thẩm Vân Cương vốn không ngủ sâu giấc nên khi quản trại vừa gọi thì cô đã tỉnh.
“Gerta, dậy đi.” Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy người bên cạnh, lại phát hiện cô ấy vẫn không tỉnh.
“Gerta mau dậy đi.” Thẩm Vân Cương kề sát tai Gerta, hơi lớn tiếng gọi cô ấy dậy, quản trại đã cầm roi đi tới nơi này, nếu bị phát hiện khẳng định sẽ bị no đòn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Gerta mới mở mắt nhưng cô ấy không còn sức bò dậy. Nhờ ánh đèn pin lúc ẩn lúc hiện của quản trại, Thẩm Vân Cương thấy hai mắt cô ấy đỏ hoe, cô đưa tay sờ trán Gerta.
Cô ấy phát sốt rồi.
“Gerta, nghe này, cô nhất định phải đứng dậy, biết không?”
Thẩm Vân Cương quàng tay xuống người Gerta, muốn nâng cô ấy dậy, nhưng lúc này quản trại đã đi tới, vụt roi vào hai người, còn hùng hổ nói: “Con đ* Do Thái, còn không nhanh lên, một lũ lợn ham ăn lười biếng.”
Một roi của quản trại suýt chút nữa đánh vào bụng của Gerta, tình thế cấp bách nên Thẩm Vân Cương đành phải giả vờ đứng không vững ngã nhào lên bụng đối phương, thực ra khuỷu tay cô đã chống lên ván giường để chịu lực nên cô không đè lên bụng của cô ấy.
Một roi vụt mạnh xuống người, cô cảm giác quần áo mình sắp rách, hơn nữa da thịt như muốn nứt ra.
Không biết hiện tại cơ thể này của cô có khả năng tự lành lại không nữa, haiz.
“Xin lỗi ngài*, chúng tôi sẽ lập tức dậy ngay.” Quản trại phớt lờ lời của họ và tiếp tục đi về phía trước.
*Bản gốc là sir.
Lúc này Gerta mới hơi thanh tỉnh một chút, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, cô có sao không?”
Thẩm Vân Cương bò dậy nói: “Cô mau đứng lên đi, tôi không sao.”
Gerta sửa sang lại quần áo, bò dậy có chút khó khăn: “Đợi điểm danh xong tôi băng bó cho cô nhé.”
“Cô có chịu được không?” Thẩm Vân Cương có chút lo lắng hỏi.
“Hẳn là được.” Gerta hít sâu một hơi.
“Nghe này, Gerta, nếu lát nữa quân y có hỏi cô thấy không khỏe ở chỗ nào thì đừng bao giờ nói thật!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao vậy? Cô sợ bọn họ sẽ phát hiện ra tôi mang thai sao?”
Thẩm Vân Cương lắc đầu nói, “Cô phải nhớ kỹ, ở chỗ này, không có sức lao động tức là không còn giá trị, không còn giá trị sẽ phải chết, bọn họ không có lòng tốt khám bệnh cho cô đâu, cô chỉ có thể tự vượt qua mà thôi .”
Sau khi rời khỏi đây, họ xếp thành hàng mười người, sáng sớm mùa đông gió thổi lạnh thấu người, nhìn Gerta bên cạnh như muốn ngã quỵ, cô cũng hết cách.
“Lalfa!”
“Helena!”
“Edita!”
Trong khi điểm danh Thẩm Vân Cương phát hiện có vài người không đến, có thể họ bị bệnh, hoặc có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Gerta!”
“Có!” Khi bị gọi tên, cô ấy run người đáp lại, nhưng bởi vì sốt cao, giọng nói của Gerta nghe khàn khàn.
Ngay lúc đó, Fritz - một tên mặc áo blouse treo trên mặt lớp mặt nạ tươi cười đi tới chỗ hai cô, vừa đi gã vừa lôi những người trông giống như bị bệnh ra khỏi hàng.
Thời điểm gã đi đến, Thẩm Vân Cương và Gerta đều rất căng thẳng, trên người Fritz còn mang theo mùi thuốc khử trùng nồng nặc, gã đánh giá Gerta một chút, dường như rất thưởng thức đối với thân hình cao gầy nhưng mạnh khỏe này: “Quý cô xinh đẹp, cô cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Gerta thề rằng cô thật sự sắp chịu không nổi nữa, cô muốn nói với tên bác sĩ trước mặt là mình bị bệnh. Nhưng khi thấy huân chương Thập tự Sắt* lạnh băng phản quang trên cổ áo của gã, cô ấy lập tức tỉnh táo lại, vị bác sĩ trước mặt này tuyệt đối không phải là người có thể tin tưởng được.
*Huân chương Thập tự Sắt là một huân chương quân sự của Vương quốc Phổ, sau đó được Đế quốc Đức và Đức Quốc xã kế thừa. (Nguồn: Wikipedia)
“Không, không có gì, tôi rất khỏe.” Gerta dùng tiếng Đức thấp giọng trả lời, sau đó cô ấy thoáng nhìn Thẩm Vân Cương đứng bên cạnh, bả vai lập tức thả lỏng.
Fritz dùng đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm cô ấy mười mấy giây rồi tiến về phía