Chương 3: Quyết tâm của một người mẹ
Edit: Thiên Hi
Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, vòi sen ở trên phun nước, Thẩm Vân Cương nhẹ nhàng thở ra. Tuy nhiên nhiệt độ nước không đều, lúc nóng lúc lạnh, mặc dù như vậy, các cô chỉ kịp làm ướt cơ thể đã bị thúc giục ra ngoài.
Gerta cẩn thận bảo vệ bụng, vậy mà vẫn bị dòng người chen chúc đẩy ngã lảo đảo, Thẩm Vân Cương chạy nhanh đến đỡ cô ấy. Gerta nhìn cô đầy cảm kích, dùng tiếng Đức thuần thục nói “Cảm ơn”.
Ra khỏi phòng tắm, những tên lính canh gác vô cảm ném cho các cô những bộ đồ ngủ kẻ sọc không vừa người và giày. Gerta có khung xương lớn, hơn nữa sau này bụng sẽ lộ rõ, tuy quần áo hiện tại của cô ấy mặc rất vừa, nhưng chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ bị phát hiện.
Mà Thẩm Vân Cương cao 1m65, chỉ nặng 90 cân*, nhưng cô lại nhận được một bộ quần áo quá rộng, mặc vào áo dài đến tận đầu gối. Vì thế nhân lúc lính gác không chú ý cô đổi nó cho Gerta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*1 cân của Trung Quốc = ½ kg
Bộ của Gerta mặc lên người cô vẫn hơi rộng, nhưng đã tốt hơn so với bộ trước, chỉ là không được sạch sẽ cho lắm. Thẩm Vân Cương cười khổ xắn ống quần và tay áo lên, mặc thành phong cách BF của Hàn Quốc.
Cô quan sát mọi người xung quanh, thấy họ đều xúm lại run bần bật, Thẩm Vân Cương đột nhiên thấy không biết nóng lạnh cũng không phải chuyện gì xấu, nhất là ở chốn địa ngục này.
Sau đó, họ chia mỗi nhóm năm người để đi qua cửa, dọc theo hành lang đầy dây thép gai, dừng lại trước dãy doanh trại được dựng tạm từ ván gỗ, cứ ba mươi mét lại có mười gian phòng.
Bởi vì nhóm của họ có thể coi là nhóm nữ tù nhân sớm nhất, nên vệ sinh ở đây miễn cưỡng xem như sạch sẽ, nhưng loại doanh trại này không có cửa sổ, thiếu không khí, một cái gian phòng chen chúc gần trăm người, nệm cỏ mốc meo chất đầy trên những chiếc giường ba tầng, vài người đắp chung một chiếc chăn mỏng.
Trong lòng Thẩm Vân Cương thật sự cảm thấy khó xử, trong hoàn cảnh này, cô nên chăm sóc cho một sản phụ như thế nào để cô ấy an toàn sinh con?
“Hệ thống hệ thống……”
“?”
“Mi không trợ giúp ta một chút sao? Ta cảm thấy nhiệm vụ này thật sự rất khó thực hiện.”
“Cô không cần ăn cơm, không cảm nhận được nóng lạnh, thân thể không yêu cầu sự trao đổi chất, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
“Suy cho cùng vẫn là bởi vì ta đã chết, ta cũng chỉ có thế mà thôi, mấy thứ này của ta không thể trợ giúp cho Gerta được.”
“Xin lỗi, hệ thống không thể giúp được.”
Thẩm Vân Cương cảm thấy hệ thống này của mình thật sự quá tệ, không phải hệ thống của người khác đều đáng yêu cute à? Hệ thống của cô lạnh lùng giống như giáo viên chủ nhiệm lớp, còn không có ích lợi gì, chỉ biết giao nhiệm vụ thôi.
“Xin đừng nói xấu hệ thống.”
“Ở trong lòng ta mi cũng muốn quản hả? Nói, vì sao mi muốn ta cứu con của Gerta, con của cô ấy có điểm gì đặc biệt sao?” Thẩm Vân Cương quan sát những người xung quanh mình, cô phát hiện Gerta không phải là sản phụ duy nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể trả lời.”
“Ồ…… Vậy mi giúp ta tìm biện pháp đi, ta nên làm thế nào để một sản phụ sinh con an toàn ở nơi này?”
Hệ thống im lặng một chút rồi đánh ra một hàng chữ: “Đừng coi thường quyết tâm của một người mẹ.” Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Thẩm Vân Cương chống cằm suy ngẫm câu này nhưng vẫn không hiểu. Chiều tối, có lính gác mang một thùng sắt lớn đến, cả đám người đói khát đã lâu xúm lại. Thẩm Vân Cương nhíu mày nhìn vật thể đen xì xì trong thùng.
Những người Do Thái này đã bị bỏ đói rất lâu rồi, lúc này thấy đồ ăn đến làm gì còn