Chương 44:
Sau khi ở đây hơn một tuần, Thẩm Vân Cương rốt cuộc cũng đã thích ứng được với các trường hợp này, chẳng qua khi đối mặt với những sinh mệnh trẻ tuổi ra đi thì vẫn không khỏi xúc động.
Chiến trường tựa như một cỗ máy xay thịt lớn, nhanh chóng và quyết liệt thu hoạch lần lượt những sinh mệnh đang sống.
Thẩm Vân Cương vốn chỉ vì nhiệm vụ mà gia nhập chỗ này, mà hiện tại, chính mắt cô đã thấy hết thảy mọi thứ, cũng muốn góp một chút ít sức lực, nhờ vào kỹ năng của hệ thống giúp, cô sơ cứu càng nhiều vết thương, chỉ mong giúp được bọn họ giảm bớt một phần đau đớn.
Cô cầm nước sát trùng và băng gạc đi giúp thương binh thay băng, kiểm tra miệng vết thương. Người lính ngày đó được phẫu thuật viên đạn sát bên tim đã tỉnh, khi cô đang cúi đầu giúp bôi thuốc thì đột nhiên anh ta nâng tay lên sờ soạng mặt cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương hoảng sợ, tay run lên, làm đỏ một ít nước sát trùng, cô nhăn mày, hơi bực bội, “Anh muốn gì?”
Mặt anh ta bị băng vải quấn hơn phân nửa, nhưng Thẩm Vân Cương vẫn thấy đôi con ngươi xanh lam lộ ra cùng khuôn miệng toe toét cười.
Thẩm Vân Cương không để ý, tức giận nói: “Cười cái gì mà cười, không đau à?”
“Hầu gái nhỏ của tôi, cô đây là vì hầu hạ tôi mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đây sao?” Giọng điệu lười biếng quen thuộc vang lên, Thẩm Vân Cương sửng sốt, động tác bôi thuốc không khỏi dùng thêm chút sức.
“A, đau đau đau, cô đang muốn mưu sát chủ cũ à……”
Thẩm Vân Cương nhanh chóng buông tay, chăm chú nhìn anh ta, hỏi: “Anh là List à?”
“Đúng vậy, vậy mà cô cũng không nhận ra tôi, hừ, uổng công trước khi đi tôi còn bận chuẩn bị tốt giúp cô.”
“…… Mặt anh quấn băng như thế, sợ đến ngay cả mẹ anh cũng chẳng nhận ra con mình.”
“Xin lỗi chứ, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra cô rồi.” List cười tủm tỉm, nhéo nhéo mặt cô, “Một chút cũng không thay đổi, thật tốt.”
Thẩm Vân Cương cũng cười cười: “Anh cũng còn sống, thật tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, List đụng đến miệng vết thương, nhe răng trợn mắt “A” một tiếng.
“Tôi giúp anh băng bó, anh đừng động đậy được không ?”
“Rồi.” List nằm yên không hề động đậy, “Sao cô lại chạy đến bệnh viện dã chiến?”
“Tôi tham gia hội Chữ Thập Đỏ.” Thẩm Vân Cương giơ phù hiệu trên tay áo cho anh ta nhìn nhìn.
“Cô không phải đang ở trại tập trung sao? Molders đuổi cô đi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là thả ra, thả ra hiểu không? Đuổi cái gì mà đuổi.” Thẩm Vân Cương trợn mắt khinh thường, “Nghe nói hắn cũng muốn ra chiến trường, chỉ là không rõ sẽ đi tuyến Đông hay là tuyến Tây.”
“Gì cơ?” List cảm thấy không thể tin nổi, “Sao cậu ta lại muốn ra chiến trường?”
“Tôi biết làm sao được.”
“Do cô nói gì với cậu ấy à?”
“Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy.” Thẩm Vân Cương cố định lại băng vải, “Có tên đội trưởng hay đại đội trưởng gì gì đó kiểm tra trại Auschwitz đột xuất, chắc là bị bắt thóp rồi.”
“Chuyện này không thể nào, cậu ta cứng nhắc như vậy, lại cũng không phải là quan tham thì sao lại sợ bị người ta bắt được.”
“Tôi cũng không biết, có lẽ do hắn rời đi, nên tôi được thả ra cùng một đám tù nhân, tôi cũng không có nơi nào để đi, vì vậy theo hội Chữ Thập Đỏ tới đây.”
“Molders mà cũng có lúc tốt bụng như vậy à.” List bỡn cợt nhìn cô, mỉm cười đầy ý tứ.
Thẩm Vân Cương bị anh ta nhìn đến hơi ngượng, lắp bắp nói: “Không…… Không phải do trước khi đi anh muốn hắn chăm sóc tôi sao?”
List “À” một tiếng thật dài, còn muốn nói nữa, nhưng Thẩm Vân Cương nhanh chóng cầm đồ đi rồi nói: “Tôi còn bệnh nhân khác, đi trước.”
List cười tủm tỉm gật đầu, “Lúc nào rảnh rỗi thì đến thăm tôi nha, hầu gái nhỏ của tôi.”
Thẩm Vân Cương quay đầu lại, ra vẻ hung ác trừng anh ta một cái, “Anh quên tên tôi rồi à?”
List cười ha ha, nghiêm túc nói: “Cương, có thể gặp lại cô, thật tốt.”
Thẩm Vân Cương không thể ngờ được người trên bàn mổ ngày đó lại là List. Lúc ấy mặt anh ta dính đầy máu, hơn nữa gặp tình huống khẩn cấp như vậy cô đâu còn tâm tư mà để ý đến diện mạo của bệnh nhân.
Cô phào nhẹ nhõm, may mắn là cuộc giải phẫu rất thành công, List vẫn còn sống.
Cô vẫn rất cảm kích List, dù sao anh đã giúp cô rất nhiều, hơn nữa, anh ta còn là một vị sĩ quan có tình người. Nếu không phải sinh ra ở thời đại này, chắc chắn anh ta sẽ sống cực kì sung sướng, hơn nữa còn là một người đàn ông ưu tú.
Huống chi, giác ngộ của anh ta cao hơn hẳn so với vị chỉ huy bị tẩy sạch não kia, chỉ hy vọng anh ta có thể sống sót tại chiến trường tàn khốc này.
Thẩm Vân Cương kiểm tra nốt bệnh nhân cuối cùng, sau đó đi ra ngoài hít thở, đang đi qua đại sảnh, bỗng vạt áo bị túm lại.
Cô quay đầu nhìn bệnh nhân được băng bó đơn giản, ánh mắt tối sầm lại, ngồi xổm xuống nắm lấy tay anh ta, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Y tá, cô có thể nói chuyện cùng tôi không?”
“Tất nhiên, anh tên gì?” Thẩm Vân Cương mỉm cười nói với anh ta.
“Vanya, còn cô?”
“Anh có thể gọi tôi là Cương.”
Vanya cố gắng cười, “Cương, đã lâu rồi tôi chưa nói chuyện cùng cô gái nào cả.”
“Đợi chiến tranh kết thúc,