Chương 45:
Ngày mười tháng bảy, sau một tuần quân Đức công phá Sevastopol, bệnh nhân cũng dần ít đi, nhưng nhiệm vụ của Thẩm Vân Cương vẫn chưa có đầu mối.
Một mình cô không biết đi đến nơi đó như thế nào, hơn nữa cũng không tìm được Nina Ivanovna.
List tĩnh dưỡng ở bệnh viện lâu ngày cũng chuẩn bị rời đi.
“Vết thương của anh còn chưa lành hẳn mà.” Thẩm Vân Cương lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, tôi nghỉ ngơi gần một tháng rồi, binh sĩ khác làm gì có thời gian tĩnh dưỡng lâu như vậy, hơn nữa sau khi tôi trở về cũng không cần ra chiến trường.”
“Vậy anh chú ý giữ gìn sức khoẻ.”
List mỉm cười ôm cô, “Cô cũng vậy, phải sống thật tốt đấy.”
“Tôi chắc chắn sẽ sống thật tốt, chính anh mới làm người khác bất an.”
“Tôi cũng vậy, nhiều lần bị Thần Chết bắt hụt như thế, chắc là còn có thể sống đến ngày chiến tranh kết thúc.” List chờ mong, cười tủm tỉm, “Hầu gái nhỏ của tôi, đợi chiến tranh kết thúc, tôi đề bạt cô làm bà chủ nhé? Nhà tôi có một đống trang viên và biệt thự rất lớn……”
“Thôi đi!” Thẩm Vân Cương tức giận ngắt lời anh ta, “Lời này của anh hầu như y tá nào cũng nghe qua một lần rồi đấy nhỉ.”
“Ay da, bị cô nghe thấy rồi.” List cười hì hì, “Cô ghen tị đúng không, không vấn đề, tôi chỉ nghiêm túc với cô thôi, với người khác đều là nói đua.”
Thẩm Vân Cương đạp anh ta một cái, “Mới đó thôi đã biết chơi đùa người khác.”
List lên xe, vẫy tay với cô, nhìn thấy biểu cảm của cô đột nhiên biến hoá, lại hỏi: “Làm sao vậy? Không muốn để tôi đi à……”
“List, anh chờ tôi chút! Khoan hãy đi.” Thẩm Vân Cương nói xong liền nhấc chân chạy.
List không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn kêu tài xế chờ.
Lúc Thẩm Vân Cương tiễn List, hệ thống đột nhiên hiện ra ba chữ: Đuổi theo anh ta. Đây chắc chắn có liên quan đến nhiệm vụ nên cô nói với Petra một tiếng, nhờ cô ấy giải thích giúp. Sợ Nina Ivanovna sẽ bị thương, trên lưng cô còn mang theo một hòm thuốc nhỏ.
Rất nhanh List liền nhìn thấy cô vội vội vàng vàng chạy tới, anh ta bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Anh đang định đi Sevastopol à?”
“Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Thẩm Vân Cương nói: “Cho tôi đi cùng đi.”
List khó hiểu hỏi: “Cô đến đó làm gì? Tuy rằng chúng ta mới vừa công phá chỗ đó, nhưng cũng không hẳn là an toàn.”
Thẩm Vân Cương chắp tay trước ngực, “Làm ơn đi mà, tôi có một người bạn ở đó, tôi muốn gặp cô ấy.”
“Sao cô có bạn ở Liên Xô?”
“Sao lại không thể có? Không phải tôi còn có bạn ở nước Đức các anh sao?”
List nhướng mày, mở cửa ra: “Lên đi, nhưng đến đó cô không được chạy lung tung, hơn nữa trước khi trời tối nhất định phải trở về.”
“Không sao không sao.” Thẩm Vân Cương nhanh nhẹn lên xe.
List buộc lại tấm ngăn phía trước xe rồi nói với tài xế: “Đi thôi.”
Cảnh tượng ven đường hoang tàng, mặt đất cháy đen, những đống đổ nát, còn có vài nhành hoa dại chưa bị tàn phá nhảy múa trong gió giữa đống tàn tích.
Bọn họ rất nhanh đã đến Sevastopol, sau khi xuống xe List hỏi cô: “Bạn cô đang ở chỗ nào?”
“Cách nơi này không xa lắm, tôi đi một chút rồi sẽ về.”
“Trụ sở chỉ huy của tôi ở đó.” List chỉ một cụm phòng ở cách đó không xa, “Có chuyện gì cô cứ tới đó tìm tôi.”
Thẩm Vân Cương gật đầu, đi theo hướng hệ thống chỉ dẫn. Khi đến nơi, khung cảnh ven đường khiến cô hoảng hốt.
Cô đeo biểu tượng của hội Chữ Thập Đỏ nên không có ai làm phiền cô, nhưng cảnh tượng tàn nhẫn này quả thật khiến cô không nói nên lời. Nhưng mà cô không có năng lực cứu giúp nhóm phụ nữ bị bạo hành trước mắt.
Hệ thống: “Đi nhanh lên, nơi Nina Ivanovna trốn đã bị phát hiện, hiện cô ấy đang rất nguy hiểm.”
Thẩm Vân Cương chạy chậm lại, cuối cùng cô đã hiểu vì sao phải đi cứu một cô gái. Cô cho rằng tàn độc nhất chính là hành hạ tù binh đến chết, kể ra phim ảnh có rất nhiều tình huống như vậy, quân Đức hay Liên Xô rơi vào tay đối phương đều sẽ không có kết cục tốt, nhưng hiện tại ở đây hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của cô.
Cô chạy sang một bên nhìn quân Đức đang điên cuồng chém giết đến đỏ mắt, dân thường bị bắn chết, phụ nữ bị cưỡng bức trên bãi cỏ, sau khi chịu đủ ngược đãi thì bị một phát đạn bắn vỡ đầu, bất đắc kì tử.
Chiến tranh là để hiện thực hoá tham vọng và mơ tưởng hão huyền của đàn ông nhưng lại buộc phụ nữ phải nhận lấy hậu quả. Hiện giờ phụ nữ Liên Xô phải gánh chịu tất cả, về sau Đức bại trận, phụ nữ Berlin lại phải trải qua những điều này.
Hành vi cưỡng bức ở thời bình còn được pháp luật nghiêm trị, nhưng ở niên đại chiến tranh thì sao? Nước thắng trận từ trước đến nay luôn tàn bạo với nước thất bại, hai kẻ mạnh chơi cờ, quân cờ trên bàn làm gì có quyền lựa chọn.
Trước kia Thẩm Vân Cương vẫn cảm thấy, cho dù quân Đức có vì gì đi chăng nữa thì ít nhất về mặt không cưỡng bức phụ nữ vẫn tốt hơn nhiều so với quốc gia khác. Toà án Nuremberg cũng sẽ không xử phạt loại chuyện này, mặc dù trong những năm sau đó, rất nhiều quốc gia xuất hiện hành vi cưỡng bức tập thể, nhưng quân Đức lại chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi vấn đề này.
Nhưng bây giờ……
Cô đi theo mũi tên cuối cùng đến một khu nhà thấp, nơi đây đã bị nổ tung, cô mở cửa bước vào, mũi tên chỉ thẳng xuống dưới. Cô tìm thấy lối vào, nhấc tấm ván gỗ lên, dẫm lên cầu thang nhảy xuống.
Hầm này đã bị phát hiện, miệng Nina Ivanovna bị mảnh vải bịt kín, chỉ có thể ậm ừ dùng sức lắc đầu, đứng bên cạnh cô ấy là hai tên lính người Đức cao lớn đang mở thắt lưng.
“Dừng tay!” Thẩm Vân Cương chạy đến bên cạnh Nina Ivanovna.
Hai gã lính nghe