Chương 47:
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vân Cương tiễn Nina lên xe quân đội của Liên Xô. Hai người vẫy tay chào tạm biệt.
Nina nói với cô: “Tôi sẽ luôn nhớ đến cô.”
Thẩm Vân Cương mỉm cười: “Lên đường bình an, hy vọng chúng ta sẽ không lại gặp nhau.”
Nina nghe hiểu lời chúc phúc của cô, hai người nhìn nhau cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn theo chiếc xe quân đội dần biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Vân Cương cảm khái vạn phần. Cô vốn cho rằng Nina là một cô gái hay khóc lại mềm yếu, không nghĩ tới cô ấy có thể nhanh chóng vượt qua đau thương, gia nhập chiến trường, cô không khỏi có chút bội phục.
Nhiệm vụ lần này là đơn giản nhất, có lẽ là do gặp được List, anh ta thật đúng là người tốt, sớm biết trước thì lúc anh ta đùa giỡn cô, cô đã không đá anh ta mà phối hợp một chút rồi.
Pháo hoa nổ tung trước mắt một cách quen thuộc, hệ thống nói: “Chúc mừng cô, lại một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cảm ơn.” Sau khi đi vào chiến địa, hôm nay có vẻ là ngày tâm tình của cô tốt nhất. “Ta còn phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ nữa mới được về nhà?”
Hệ thống: “Còn một nhiệm vụ trọng yếu cuối cùng.”
Thẩm Vân Cương khó hiểu, “Nhiệm vụ trọng yếu là gì cơ?”
Hệ thống: “Bởi vì nhiệm vụ cuối cùng này yêu cầu thời gian tương đối dài, nên dọc đường khả năng sẽ xuất hiện vài nhiệm vụ phụ, nhưng kết quả của nhiệm vụ phụ sẽ không ảnh hưởng việc cô về nhà.”
Thẩm Vân Cương gật đầu, “Thế à, vậy nhiệm vụ cuối cùng kia là gì?”
Hệ thống: “Giúp Sigmund Von Molders sống sót trên chiến trường, hơn nữa còn phải sống tới khi chiến tranh kết thúc.”
Thẩm Vân Cương nhìn nhiệm vụ cuối cùng này, lập tức im lặng. Cô nghĩ tới cấp dưới của Molders, Margot, Werner, còn có rất nhiều người Do Thái vô tội và đám trẻ làng Lidice đã chết trong tay hắn.
Tuy rằng Molders đã giúp cô rất nhiều, nhưng việc này lại giống như một cái gai trong lòng cô, khiến cô không thể hồi tưởng. Mỗi lần nhớ đến đều sẽ khiến cô đau đến mức không thở được.
Dù cho không làm được gì, nhưng từ tận đáy lòng, cô nghĩ rằng hắn cần phải chịu trừng phạt cho những gì mình đã gây ra.
Thẩm Vân Cương mở miệng hỏi: “Kỳ thật ta vẫn không hiểu điều này lắm, nếu nói nhiệm vụ đầu tiên là bởi vì Gerta có thiện tâ, nên được cứu vớt, vậy thì cặp sinh đôi kia có gì đặc biệt?”
Hệ thống: “Họ sẽ có đóng góp lớn trong sự phát triển của khoa học kĩ thuật trong tương lai.”
“Vậy Nina Ivanovna thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái này về sau cô sẽ biết.”
“Tốt, nhưng sao nhiệm vụ cuối cùng lại là cứu hắn? Hắn……cũng có thiện lương gì đâu, nếu phát triển thì hẳn lên làm đầu não quốc gia luôn rồi.”
“Hắn nhất định phải sống sót.”
“Có thể cho ta biết lý do được không?”
“Chết ở trên chiến trường không phải là hình phạt đối với hắn. Hắn nhất định phải sống cho tới khi chiến tranh kết thúc, tiếp nhận phán quyết cuối cùng. Hắn phải tự mình cảm nhận được thế giới quan sụp đổ, tín ngưỡng tan biến và ... trừng phạt.”
Hệ thống bỏ bớt đi một từ, Thẩm Vân Cương cũng không để ý, “Nhất định phải như vậy sao?”
“Trọng lượng của mạng người vốn nặng như thế, hắn chỉ có một mạng mà thôi, sao đền được vô số sinh mệnh vô tội kia.”
“Ta biết rồi.” Thẩm Vân Cương chép miệng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, “List có thể an toàn sống đến cuối cùng không?”
“Không thuộc về mục tiêu nhiệm vụ, hệ thống không thể trả lời.”
“Được rồi.”
Thẩm Vân Cương nhấc một ngón tay lóe lóe kim quang, cô nhìn rồi hỏi: “Bàn tay vàng này có tác dụng gì?”
Hệ thống giải thích: “Cô sẽ tuyệt đối an toàn, nói cách khác, mặc dù cô ở trung tâm chiến trường nhưng sẽ không bị bất cứ công kích nào.”
“Lợi hại.” Thẩm Vân Cương vừa định khen một chút, lại đột nhiên nhớ tới Bàn Tay Vàng hệ thống cấp từ trước tới nay đều liên quan đến nhiệm vụ, “Tôi sẽ không phải chạy tới chiến trường cứu người đâu đúng không……”
“Cái này tùy vào tình huống.”
“…… Đã hiểu.”
Hiện tại là đầu tháng 7 năm 1942, nói cách khác cô còn phải ở đây nghỉ ngơi thêm 2 năm nữa. Tuy rằng thời gian cô ở đây cũng không lâu, nhưng lại có cảm giác đã trải qua nửa đời người.
Cô quen biết nhiều người như thế, song lại phải từ biệt nhiều người đến vậy. Thẩm Vân Cương ngẩng đầu nhìn khói thuốc súng tràn ngập không trung, ngẫu nhiên thấy hai chú chim bay bay, lá cây rung động sàn sạt.
Lúc Thẩm Vân Cương chuẩn bị tới bệnh viên, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Từ trước tới nay, cho là vì hoàn thành nhiệm vụ hay là chuyện bị bắt, dường như cô vẫn luôn bị trói buộc với Molders.
Tựa như lần này, vừa mới rời khỏi hắn hai mươi ngày đã gặp lại, hơn nữa nhiệm vụ cuối cùng còn liên quan tới hắn.
“Hệ thống hệ thống, đây là mi cố ý sắp xếp à? Tại sao lại thế?” Thẩm Vân Cương không nghĩ ra, vì thế bèn gọi hệ thống.
Nhưng hệ thống lại offline mất rồi.
Thẩm Vân Cương thấy nó không trả lời, dứt khoát không nghĩ cũng không hỏi nữa. Mặc kệ nó, dù sao hoàn thành nhiệm vụ cô cũng được trở về, mọi thứ nơi đây không liên quan tới cô.
Chẳng qua cô vẫn nuối tiếc khi nghĩ đến List và Helena, ở thời đại này, được quen biết với họ là điều vô cùng may mắn.
Hội Chữ Thập Đỏ yêu cầu đi vào chiến trường, chuyển trụ sở về phía trước 50 km, mọi người đều nhanh chân nhanh tay sửa soạn lại hành lý, Thẩm Vân Cương cũng nhanh chóng gia nhập.
Lúc dọn đồ, bởi vì vội vàng nên cô