Chương 48:
Tuần cuối cùng của tháng Bảy, thắng lợi liên tiếp làm cho Hitler tưởng rằng việc xâm chiếm Stalingrad dễ như trở bàn tay, không cần tiếp tục sử dụng trọng binh, vì thế ông ta không màng các vị tướng lĩnh phản đối, chỉ huy bốn đoàn quân bọc giáp trợ giúp quân lính trên tiền tuyến tiến công Caucasus.
Vì vậy bên phía Stalingrad, quân Đức chỉ còn lại quân đoàn 6 do Thượng tướng Paulus chỉ huy.
Paulus tới phòng tác chiến, miệng cười tươi rói, cao giọng thông báo mệnh lệnh tác chiến của Hitler.
Molders nghe xong, giữa đôi mày ẩn ẩn nhíu lại, List trực tiếp mở miệng: “Việc này không khả thi chút nào! Chúng ta đều biết tầm quan trọng của thành phố này, tài nguyên dầu mỏ phong phú, lương thực dồi dào, chưa kể chúng ta còn cần chiến phẩm đáp ứng nhu cầu cấp bách, cho nên càng phải cẩn thận, nhưng bây giờ...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Câm miệng!” Paulus lạnh giọng quát, “Ludwig List! Anh là quân nhân của đế quốc, đừng quên vinh dự của một quân nhân, đối với mệnh lệnh của quốc trưởng, chúng ta phải phục tùng mà không được phép nghi ngờ, tôi thấy anh có lẽ bị thương trong thời gian quá lâu nên đã mất đi ý chí chiến đấu rồi đấy.”
List còn muốn nói lại, nhưng Paulus không cho anh ta cơ hội, “Thiếu tá Schmidt sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể cho mọi người biết.”
Schmidt đứng lên, chỉ tay trên bản đồ: “Quân tiếp viện của Liên Xô đã đuổi tới đây rồi, chúng ta cần chia quân làm hai đội đột kích đằng trước, một đội do thượng tá Molders dẫn đầu, một đội do tôi chỉ huy.”
“Rõ!”
Schmidt sắp xếp xong nhiệm vụ, vì muốn ủng hộ sĩ khí, kích động nói: “Người Liên Xô đã trong tình thế nguy hiểm, bọn chúng sẽ đầu hàng nhanh thôi. Với sự tấn công mạnh mẽ lần này, chúng ta nhất định có thể tóm được chúng. Mọi người mau chuẩn bị đi, lần này nhất định phải quyết liệt và nhanh chóng!”
Tan họp, List và Molders vừa đi vừa nói chuyện: “Mold, cậu thấy như vậy có ổn không?”
Molders trầm tư một lúc rồi nói: “Liên Xô liên tục thất bại, sĩ khí bị thương tổn lớn, tuy rằng quốc trưởng đã rút quân đi, nhưng với binh lực hiện tại của bọn họ, hẳn là không có vấn đề gì, chẳng qua có thể đàn áp được nhanh hay không thôi.”
List cười lạnh một tiếng: “Năm trước xảy ra chuyện ở Mát-xcơ-va, tôi biết không thể đánh bại Moscow nhanh như vậy được. Chúng ta chết nhiều người là thế, nhưng vẫn thất bại đó thôi.”
Molders quyết tâm:“Lần này chúng ta sẽ không dẫm lên vết xe đổ.”
Ngữ điệu List trở nên gấp gáp, trên mặt mang theo tia phẫn nộ, “Tôi thấy cậu cũng bị chiến thắng làm mê muội đầu óc rồi.”
Molders đứng yên nhìn anh ta: “List, tình trạng hiện giờ của cậu rất nguy hiểm.”
“Là do các cậu quá điên rồ! Mệnh lệnh của quốc trường rất đúng sao? Bây giờ tôi thực sự hoài nghi đấy!”
“Vinh dự của chúng ta là lòng trung thành, quốc trưởng sẽ dẫn dắt nước Đức đi tới thắng lợi.” Molders nghiêm túc nói. “Hơn nữa, List, cậu không muốn sống nữa ư? Cậu có biết những lời vừa rồi ở cuộc họp sẽ khiến Paulus nhằm vào cậu không?”
“Ha hả.” List bất đắc dĩ nói, “Là các cậu quá cố chấp, kệ đi, tôi cũng chẳng quan tâm.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Molders, ngày hôm sau, List đã bị bãi miễn quân hàm, anh ta bị giáng mấy cấp thành hạ sĩ, bị điều đến nơi nguy hiểm nhất trên tiền tuyến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Molders nhìn anh ta gỡ quân hàm thiếu tá xuống, sửa sang lại vật phẩm tác chiến, nói: “Tôi sẽ nghĩ cách bảo vệ cậu.”
List sửa lại mũ sắt trên đầu, chào theo nghi thức quân đội, nói: “Tôi tự nguyện chiến đấu ở tuyến đầu.” Anh ta nói xong cũng không quay đầu lại mà theo đội lính đi luôn.
Molders thở dài một hơi, nhìn bóng anh takhuất dần khỏi tầm mắt.
Trận chiến lại một lần nữa bắt đầu.
Sang tháng tám, quân Liên Xô bất ngờ mạnh mẽ nổi dậy, chiến thắng của quân Đức bị lung lay, phải điều thêm mấy sư đoàn nữa mới miễn cưỡng giữ được phòng tuyến.
Vì lần thắng hiểm này, vết thương cũ của List chưa lành, vết thương mới lại chồng chất. Anh ta được chuyển đến bệnh viện dã chiến của quân Đức.
Tay phải của List được gắn cố định vào thanh nẹp, bó vòng qua vai. Lúc Molders bước vào, anh ta không biểu lộ cảm xúc gì.
“Tay thế nào rồi?”
“Không sao, chuyện thường thôi, đạn lạc ấy mà.”
“Bây giờ cậu không thể bị thương thêm nữa. Tôi sẽ điều cậu rời khỏi chiến trường, cho cậu về nhà dưỡng thương.”
List nhìn ra ngoài cửa sổ, lười nhác đáp: “Tuân lệnh.”
“Ba ngày sau, có một đoàn thương binh trở về, đến lúc đó cậu đi theo họ.”
“Ừ.”
“Tôi phải về rồi, cậu còn muốn nói gì không?”
“Không.”
Molders đứng lên, nói: “Tôi đi đây.”
List nhìn bóng dáng hắn, đột nhiên mở miệng: “Chờ chút!”
Molders xoay người nhìn anh ta, hỏi: “Sao?”
List cười tủm tỉm: “Tìm cô gái nhỏ kia tới chiếu cố tôi đi.” Anh ta nghĩ rồi lại nói: “Nhất định phải là cô ấy, cô ấy tốt hơn những hộ sĩ kém cỏi kia, hơn nữa tôi cũng có thể bảo vệ cho cô ấy.”
Molders ép vành mũ: “Tôi biết rồi.” Nói xong liền trực tiếp đi ra cửa lớn.
Sợ người khác phát hiện ra mình không ăn cơm, Thẩm Vân Cương vẫn luôn tránh ăn trực tiếp, cô lén mang đồ ăn cho một con mèo hoang không biết từ đâu tới, cô trêu đùa chú mèo nhỏ, thấy nó không tìm thấy đồ ăn, bộ dáng sốt ruột thì khóe môi cong lên, chơi rất vui. Trêu đùa trong chốc lát thì thấy chán, liền đem bánh mì ném cho nó. Mèo nhỏ ăn vui vẻ, trong cổ họng phát ra những tiếng khò khè, rồi đột nhiên “Meo~” một cái, chạy đi mất. Thẩm Vân Cương cảm thấy ngạc nhiên, bỗng dưng lại thấy có một bóng đen bao phủ lấy mình.
Hai tháng không gặp, hắn vẫn còn khỏe chán, hơn nữa vì được chiến tranh “tẩy rửa” nên trên người hắn lại nhiều thêm một loại khí thế xâm lược. Hắn im lặng nhìn cô, trong mắt ánh lên tia khó hiểu.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Thẩm Vân Cương đứng dậy, chìa tay phủi vụn bánh mì xuống đất.
“Em vẫn hay ăn uống thế này à? Chẳng trách gầy yếu thế.”
“Một tên đàn ông như anh thì hiểu gì? Ở đất nước chúng tôi, anh có biết dáng người thế này được bao kẻ hâm mộ không?”
“Vậy à?” Molders lại hỏi: “Nhưng gầy yếu thế này hoàn toàn không có mỹ