Chương 53:
Tháng mười tới, lúc chiếc lá cuối cùng lìa cành, Molders đã khỏe mạnh hơn nhiều. Trên chiến trường, quân Đức liên tục thất thế, Paulus đã nhiều lần gửi điện khẩn gọi hắn về chỉ huy trận chiến.
Nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, chỉ còn 7-8 độ, nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu. Mùa đông khắc nghiệt vẫn chưa thật sự đến. Chạng vạng tối hôm trước khi đi, Thẩm Vân Cương vừa phẫu thuật xong một ca, lúc đi ra thì bắt gặp Molders đang ngồi hút thuốc chỗ bàn đá trước cửa bệnh viện.
Không ai hiểu rõ hơn cô về sự khốc liệt của chiến trường Stalingard, dù quân Đức đã được rút kinh nghiệm từ trận chiến mùa đông tại Moscow, nhưng Thẩm Vân Cương biết lần này họ vẫn sẽ dẫm lên vết xe đổ đau đớn ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hitler chỉ muốn “tốc chiến tốc thắng”, ra quân ngay giữa mùa đông, sự thật đẫm máu đã chứng minh cơ hội thắng bằng không.
Cô nhìn ra ngoài, nơi Molders đang ngồi, tự hỏi phải làm gì để có thể giúp hắn sống sót trong trận chiến khốc liệt ấy?
Molders dập điếu thuốc, quay sang đã thấy Vân Cương bên cửa sổ. Làn khói trắng tỏa ra trong hơi thở, khiến đường nét khuôn mặt hắn trông có vẻ dịu dàng hơn, Molders đưa tay ra hiệu cho cô, lời ít ý nhiều : “Lại đây.”
Thẩm Vân Cương cũng muốn dặn dò hắn mấy lời, vậy nên bèn rửa sạch tay rồi đi ra. Cô không cảm nhận được nhiệt độ hiện tại, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Molders, cũng đủ để biết hẳn đang lạnh lắm rồi. Vân Cương làm bộ thấy rét, chà hai tay vào nhau. Hắn thấy thế thì nhíu mày, kéo tay cô nhét vào túi áo: “Lạnh không biết mặc thêm quần áo à?”
Thẩm Vân Cương lúng túng rút tay ra: “Thật ra cũng không lạnh lắm…”
“Đừng di chuyển.”- Molders cầm lấy tay cô, ấn lại.
“Được rồi, anh muốn nói gì à?”
“Ngày mai tôi và List phải đi rồi.”
Thẩm Vân Cương gật đầu nói: “Tôi biết, cái tên miệng rộng Fritz đó cũng nói rồi.”
“Em hãy ngoan ngoãn ở lại đây, gặp chuyện gì cứ đến tìm Fritz, cậu ta sẽ giúp.”
“Ờ.”
“Đừng lo lắng, nhất định chúng tôi sẽ chiến thắng trở về.”
“Ừ.”
“Có cơ hội tôi sẽ gọi điện tới bệnh viện.”
“Ừm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có muốn nói gì với tôi không?”
“Có.” Thẩm Vân Cương nhìn Molders đầy quái dị: “Sau lần bị thương này tự dưng anh lắm lời thế, bị lây từ chỗ Firtz à?”
“…” Mặt hắn đen lại, Molders đè vành mũ, lạnh như băng: “Em có thể về rồi.”
“Đừng đuổi, tôi chưa nói hết mà.”
“Đừng nói.”
“Mới khen chút đã bắt đầu khó ở rồi” Thẩm Vân Cương nhíu mày, thừa dịp hắn còn chưa giận thì bảo: “Lần này đi nhớ mặc dày vào, biết không? Mùa đông ở Liên Xô lạnh lắm…”
Ai đó vừa xây lên một thành băng thì bị lời cô đập mất: “Em đang quan tâm tôi đấy à?”
“Cứ xem là vậy đi.”
Khóe môi hắn nhếch lên thành một vòng cung nhỏ xíu, lại “ừ” một tiếng.
Thẩm Vân Cương cúi đầu cọ xát lớp đất dưới chân, nhỏ giọng bảo: “Nhất định phải đi à?”
Molders cho là cô không nỡ xa mình, bèn đưa tay phải, che hờ lên mép, ho nhẹ một tiếng: “Ừm… Em... Yên tâm, chờ chúng tôi thắng trận này, tôi…”
Hắn còn chưa nói hết, Vân Cương đã cắt ngang, cô ngẩng lên nói giọng đầy nghiêm túc: “Không thắng thì sao?”
Molders có hơi phật ý: “Sao em cứ phải nói những chuyện vô lý đó?”
Thẩm Vân Cương cười với hắn: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi thử anh, sao những kẻ phát động chiến tranh các người có thể thản nhiên tàn sát những người khác, đẩy những người vô tội vào chiến loạn, thậm chí cũng khiến binh lính của mình bỏ mạng vô số như thế?”
“Chúng tôi chỉ muốn sửa lại “Hiệp ước Versailles” không công bằng kia mà thôi.”
“Cái đó thì tôi hiểu.” Thẩm Vân Cương gật đầu: “Nhưng sau khi các người xé hòa ước xong rồi, Quốc trưởng lại ra lệnh tấn xông Liên Xô là thế nào? Anh có giải thích được không?”
Molders chẳng muốn thảo luận với cô về chuyện đó nữa, vì hai người mãi mãi không thể “cùng chung chí hướng”, chỉ gây thêm hiềm khích mà thôi: “Cương, bây giờ chúng ta không nói chuyện đó nữa, được không?”
Vân Cương bật cười: “Sao lại không? Vì chính anh cũng thấy mơ hồ, đúng chứ? Tôi nghĩ chắc chắn binh lính nào cũng ngờ vực, nhưng chẳng ai nghĩ được cho sâu hết.”
“Đủ rồi!”
“Các người đã bị biến thành công cụ để ai đó thực hiện dã tâm, các người chiến đấu vì danh nghĩa tổ quốc, nhưng sau này chiến tranh kết thúc rồi, các người cũng chỉ là những kẻ đi xâm lược độc ác mà thôi!”
Thẩm Vân Cương lẳng lặng nhìn Molders: “Đã như thế rồi, anh vẫn quyết định đi?”
Molders rất thản nhiên: “Em nghĩ bây giờ chúng tôi còn đường lui sao?”
“Cũng đúng” Vân Cương gật đầu, rút từng ngón tay ra khỏi túi hắn.
“Vậy chúc anh mạnh khỏe.”
Nói xong, cô quay đầu, mới bước được hai bước đột ngột xoay người lại nói: “Tôi hy vọng anh có thể sống sót trở về, chỉ huy.”
Cô biến mất dần trong tầm mắt Molders, Thẩm Vân Cương không thuyết phục nổi một người lính trung thành với tín ngưỡng, mà hắn cũng sẽ không bao giờ hiểu được lời cô, như thể hai người đang đứng ở hai