Chương 54:
Trời ngày càng lạnh dần, Thẩm Vân Cương ngày càng quen với cuộc sống tại bệnh viện, nhưng vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Giờ đã là cuối tháng mười, Molders với List đều chưa từng gọi lại, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hệ thống không báo động thì hẳn là vẫn an toàn.
Tháng tư, chiến dịch Volvograd đã đi vào giai đoạn khốc liệt nhất, trừ đội quân số 6 do Molders chỉ huy, hầu như tất cả các đội quân còn lại đều đã bị tiêu diệt.
Với tính cách của hắn, hẳn là có chết cũng không chịu đi làm tù binh, vậy nên sợ là “một đi không trở lại”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Vân Cương day trán, nhiệm vụ này cũng thật khó quá, cô đành phải xin hệ thống giúp đỡ.
“Hệ thống, mi đâu rồi?” Đã lâu không thấy nó, Thẩm Vân Cương cũng chẳng biết là nó còn ở đây với mình hay không.
“Có mặt.” Nó đáp lại rất nhanh.
“Nhiệm vụ lần này khó thật, ta bí nước rồi, mi có thể giúp đỡ ta chút không?”
“Được.”
Nghe nó trả lời thế, Thẩm Vân Cương vui vẻ ra mặt: “Mi nói thử ta nghe xem.”
“Nhưng mà cô muốn có trợ giúp thì phải hoàn thành một nhiệm vụ phụ tuyến đã.”
“…” Quả nhiên không nên vui mừng quá sớm, cái thứ hệ thống kẹt xỉ này.
“Ta hiểu rồi.”
“Ngày mai có một thương binh tên Landmess đến, anh ta bị thương nặng không thể sống sót. Cô hãy thế cậu ấy quay lại quân đội, gia nhập quân đoàn số 6.”
Thẩm Vân Cương nghe mà cứ ngỡ như chuyện “Nghìn lẻ một đêm”: “Mi bảo ta giả thế nào để không bị phát hiện đây hả!?”
“Tôi sẽ tạo thuật che mắt cho cô.”
“Vậy còn xác của anh chàng Landmess thì sao?”
“Tôi sẽ xử lý.”
“Còn ta thì? Thẩm Vân Cương phải làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ có thể mất tích thôi.”
“…” Mặc dù đúng là không phải biện pháp gì hay, nhưng tạm thời chỉ còn mỗi nước đó. Cô chỉ cần ở bên cạnh, xem chừng Molders được, biết đâu có thể cứu hắn thì sao?
Hệ thống dặn dò: “Chỉ là che mắt thôi, bình thường cô cũng đừng tiếp xúc nhiều với người khác.”
“Ta hiểu rồi.”
Thẩm Vân Cương nhìn tấm ảnh hệ thống cung cấp, cô có chú ý đến quân hàm người này, vẫn còn là một thiếu úy, bèn bảo với hệ thống: “Vậy ví dụ như ta bảo cấp dưới đầu hàng hay thuyết phục cấp trên thay đổi kế hoạch thì sao?”
Dù không thấy được hệ thống, nhưng cô vẫn cảm nhận được tiếng cười nhạo trong lời nói của nó: “Cô có thể thử, biết đâu vừa nói xong thì bị cắt chức hoặc bị xử luôn thì sao?”
“Vậy nếu như ta phân tích hoàn cảnh hiện tại cho họ nghe?”
“Đừng ngây thơ nữa, cô cho là không có ai ngăn Hitler à? Đã có mấy vị tướng can ngăn rồi, nhưng ông ta có ngừng không? Một thiếu úy nhỏ nhoi như cô thì làm được tích sự gì?
“Thì…”
“Cô có biết vì sao tôi chưa bao giờ nhắc cô chuyện không được thay đổi lịch sử không? Vì sao tôi không có ý kiến gì dù cô nói toạc ra hết kết quả chiến tranh hồi còn ở cái trại đấy? Vì đơn giản là bánh xe lịch sử sẽ đi theo một