Chương 6: Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi
Edit: Thiên Hi
Thẩm Vân Cương chạy được hai bước thì chợt nhận ra hình như mình chạy quá nhanh nên cô dần chạy chậm lại, làm ra vẻ không đi nổi nữa.
Hết cách rồi, vừa thấy tên đàn ông kia, đầu óc cô liền giống như không đủ dùng, ngoại trừ sợ hãi, cái gì cũng không nghĩ được.
Nhưng vẫn may, hắn không để ý đến cô, chỉ nói gì đó với một tên sĩ quan rồi quay ngựa đi về hướng khác.
Có vẻ như hắn là sĩ quan có quân hàm tương đối cao trong trại tập trung này. Thẩm Vân Cương không biết về quân hàm của bọn họ, nhưng từ thái độ của những người xung quanh, chắc chắc quân hàm của hắn không thấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhìn hắn rồi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại thấy tên sĩ quan cầm roi đến gần, cô sợ tới mức vác bao xi măng chạy thật nhanh. Tuy rằng cô không biết đau, nhưng bị đánh đến rách da phụt máu thì chẳng đẹp chút nào.
Cũng không biết Gerta bên kia thế nào rồi, những người bị chọn đi thoạt nhìn đều rất khỏe mạnh, hẳn là sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lỡ họ bị đưa đi thì phải làm sao bây giờ? Nếu cô bị tách khỏi cô ấy, những chuyện sau này sẽ ngoài tầm tay của cô, như thế đứa trẻ kia sẽ không thể ra đời, haiz, tất cả đều phụ thuộc vào sự may mắn của cô ấy.
Thẩm Vân Cương đang suy nghĩ, không ngờ tên sĩ quan kia vẫn bám riết cô. Không phải chứ, cô chỉ chậm một chút thôi mà, có cần phải “căng” như vậy không?
Thấy đã hết đường chạy thoát, cô để bao xi măng xuống chỗ cần đặt. Tên kia đi đến trước mặt, dùng roi chỉ vào mặt cô lớn tiếng nói: “Cô! Đến phòng y tế!”
“Cái gì?” Thẩm Vân Cương không hiểu ý hắn, cô rất sợ phòng y tế của Auschwitz, có biết bao nhiêu người được gọi đi trên danh nghĩa “khám bệnh” và không bao giờ quay lại nữa.
“Cô bị điếc à! Đến phòng y tế! Bây giờ! Ngay lập tức!” Tên sĩ quan cầm roi vụt về phía cô.
Thẩm Vân Cương vội vàng cúi đầu tránh né rồi chạy đi thật nhanh, “Vâng, thưa ngài.”
Trên đường đến phòng y tế, đầu óc cô vẫn luôn suy nghĩ, những người phụ nữ được chọn không phải sẽ bị đưa đi triệt sản đấy chứ? Vậy thì cũng quá thảm rồi, nhiệm vụ của cô không hoàn thành được thì thôi đi, mấy tên bác sĩ Nazi giải phẫu triệt sản cũng rất khủng khiếp chứ bộ.
Cô suy đoán đủ mọi khả năng có thể xảy ra, chẳng mấy chốc đã tới phòng y tế. Nhóm người Do Thái được chọn xếp thành hàng dài, Thẩm Vân Cương liếc mắt một cái đã thấy Gerta bèn chạy qua đó.
Gerta nhìn thấy cô nên không còn thấp thỏm bất an nữa . Cô ấy nắm tay Vân Cương nói: “Vân Cương, tôi phải làm sao bây giờ? Hình như bọn họ muốn kiểm tra cơ thể của chúng ta.”
Thẩm Vân Cương nhìn hàng người, còn khoảng mười mấy người nữa mới đến lượt các cô. Cô nắm lại tay cô ấy, nhỏ giọng đáp: “Gerta, cô đừng sợ, bây giờ bụng cô chưa lộ rõ, nếu bị hỏi tới cô nhất quyết không nói thật là được, bọn họ chắc chắn sẽ không kiểm tra tỉ mỉ đến vậy đâu.”
Cô thấy những người đã được kiểm tra xếp thành một hàng riêng, hẳn là không phải thí nghiệm linh tinh như cô tưởng tượng.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt các cô, Thẩm Vân Cương vào trước, chuẩn bị tìm hiểu xem tình huống như thế nào, để Gerta có thể chuẩn bị tốt. Tuy trong phòng y tế có nhiều bác sĩ, nhưng không biết sao cô xui xẻo bị phân tới chỗ Fritz.
Quả nhiên, cái tên quân y đáng chết này nhìn thấy cô bèn mở miệng châm chọc mỉa mai: “Chuột nhỏ, tôi có chọn cô à? Ai cho cô lá gan to thế?”
“Báo cáo ngài, là sĩ quan quản giáo bảo tôi tới, tôi cũng không rõ lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc