Ôn Loan chưa bao giờ lập kế hoạch cuộc đời cho mình, hai mươi năm cuộc đời trước đây của hắn chỉ sống tại một thị trấn nhỏ bình thường phía tây, sinh hoạt nơi đó lặp lại hàng ngày, rất ít gặp người lạ.
Cho dù có người lạc đường mà vào trấn Aerolite, cái thị trấn nhỏ không có gì đặc biệt, cằn cỗi hoang vu này cũng không thể níu giữ bước chân họ, cho nên người ngoài đến cuối cùng đều mau chóng rời đi, đôi khi nhanh đến nỗi Ôn Loan cũng không biết bọn họ đi như thế nào, bất quá việc này chả có tí liên quan gì đến cuộc sống của hắn.
Trấn Aerolite cực kỳ hẻo lánh, Ôn Loan sống chết cũng không thể thốt ra nổi một từ của tên công ty chịu trách nhiệm khai thác quặng sắt, bởi quặng dần dần cạn kiệt, rồi mua đi bán lại hai ba lần ---- "Công ty nào đó, ai mà biết?" Jimmy đầu trọc từng kêu la như thế trong quán rượu, "Những thương nhân đến từ bờ biển phía Đông, gì mà công ty cổ phần, công ty con...!Qúa phức tạp! Dù sao chỉ cần có tiền, mấy người lấy được tiền, làm cho ai còn không giống nhau".
Lời Jimmy nói được cả dân trong trấn và thợ mỏ tán thành, sau đó, không còn ai lại nhắc tới vấn đề này.
Chương trình học trường công của thị trấn có độ khó rất thấp, cho dù cả ngày không tới lớp, chỉ cần đầu óc thông minh xíu, trươc khi thi chỉ cần đọc hiểu cả quyển sách, trên cơ bản có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Tại nước Mỹ, với tấm bằng tốt nghiệp đó chỉ có thể làm công nhân bình thường, nhưng tại một nơi giống thị trấn Aerolitenày đã đủ dùng rồi, Ôn Loan cũng không cần lập kế hoạch cuộc đời gì hết, hắn lái xe buýt là được.
Vấn đề là hiện tại hắn chẳng có xe buýt mà lái, nơi này là hệ hành tinh nằm ngoài hệ Ngân hà cách Địa Cầu tận N năm ánh sáng, hiện tại đường mà hắn có thể chọn chính là đi theo Jimmy làm cướp vũ trụ, sở hữu một cỗ cơ giáp "chỉ số thông minh RẤT cao" nhưng bản thân Ôn Loan lại cảm thấy "không quá đáng tin".
Hình như có gì đó sai sai.
Ôn Loan nằm trong khoang nghỉ ngơi, nhìn nóc tàu vũ trụ mà ngẩn người.
"Này, chúng ta sắp tới vị trí nhảy vọt không gian, mau theo tao vào khoang an toàn!" Jimmy vừa thô bạo đập cửa ầm ầm, vừa lớn tiếng kêu la.
Ôn Loan đứng dậy, phát hiện Seere vẫn đang ở hình thái viên cầu kim loại bay lơ lửng trước cửa sổ mạn tàu, liền tự nhiên dùng tư thế ôm bóng rổ, cánh tay vươn tới, ôm nó lại đây.
Seere mở mắt điện tử khiến tàu vũ trụ hơi hơi rung lắc, Jimmy cũng không chú ý, bởi vì tàu của hắn quá nát, luôn xảy ra vài sự cố.
"Mày tính đi đâu?" Ôn Loan hỏi.
"Không không, người anh em, phải là CHÚNG TA tính đi đâu." Jimmy luôn hào sảng cũng rất khó làm người ta chán ghét, hắn lớn tiếng cười, dựng thẳng ngón cái "Tin tao đi, chắc chắn đây là khởi đầu của một cuộc đời tươi đẹp, một cuộc sống tuyệt vời!"
Theo cách nói phương Đông, Ôn Loan cảm thấy từ khi đụng mặt Jimmy tại bến tàu, hắn đã lên nhầm thuyền giặc = =
"Sinh hoạt hàng ngày của cướp vũ trụ như thế nào?"
"Cứ thay thị trấn Aerolite bằng chiến hạm vũ trụ, gần gần giống vậy, mọi người ở cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, làm tốt việc của mình." Jimmy cực kỳ đắc ý bảo, "Chứ mày tưởng thế nào, không lẽ tụi tao phải cầm dao đi đánh cướp à, không không, nhiều nhất tụi tao chỉ vác pháo laser, nếu mày không thích, thì cũng không cần đảm nhiệm phần cướp bóc, đương nhiên, số tiền được chia sẽ ít hơn."
"Không có nguy cơ bị bao vây tiêu diệt?"
"Ôi trời, ôi trời!"
Jimmy khoa trương nói, "Mày tưởng tụi tao giết người hả? Không không, tụi tao chỉ lấy hàng hóa với đồ vật đáng giá thôi, trong vũ trụ, tuyến đường an toàn không nhiều, nhất là tuyến đường buôn bán giữa các hành tinh, nhất định phải ổn định, điểm nhảy vọt không gian phải đặc biệt được kiểm soát bảo vệ.
Quốc gia trong hệ hành tinh White Whale rất nhiều, mày biết đó, một đoạn đường chỉ cần nhảy vọt không gian đã có thể giải quyết, lại vì biên giới, hừm, mà phải nhảy thêm nhiều lần, mỗi điểm nhảy vọt không gian phí sử dụng không rẻ, cộng thêm tiền thuế --- thà đi bằng tuyến đường của hải tặc chúng tao còn hơn."
Jimmy nắm nắm tay, cười "hiền lành", nhưng khuôn mặt vẫn rất dữ tợn:"Chỉ cướp năm phần trăm hàng hóa, hầy, hải tặc bọn tao cũng rất có đạo đức nghề nghiệp nha! Nếu những tàu buôn đó tốc độ chạy trốn nhanh, bọn tao cũng không đuổi giết làm gì, mọi người đều dựa vào năng lực mà kiếm cơm thôi!"
"..."
Jimmy dẫn Ôn Loan đi đến cuối hành lang, mở cửa một khoang tàu, chính mình bước vào trước.
Ôn Loan thông qua sóng não hỏi Seere:"Chỗ này là đâu?"
"Thiết bị con tàu này quá dỏm, khi nào tới điểm nhảy vọt không gian, sinh vật sống trên tàu phải tiến vào khoang cách ly, tránh nguy hiểm xảy ra." Qủa cầu kim loại quay tròn xung quanh, chậm rãi trả lời.
"Tiếng mày sao chậm rì rì vậy?"
Ôn Loan nghe thấy, tiếng Seere tựa như đĩa nhạc đang quay, ngắt quãng cố sức lắm mới thành câu.
"Hệ thống tư duy của tôi vừa mới quá tải, chiếm dụng sang hệ thống khác." Seere tiếp tục ngắc ngứ.
Ôn Loan theo bản năng hỏi:"Nghĩ về cái "Mục tiêu tinh thần biển rộng" kia của mày?"
"Không, tôi xem tới một số thứ không nên xem." Seere ấp a ấp úng nói.
"..."
Tư tưởng Ôn Loan theo lời này bay bay hướng đen tối, hắn không biết thì ra cơ giáp còn có sở thích rình rập chuyện riêng tư của nhân loại.
"Thế giới mắt chúng ta nhìn tới đều là thật sao? Trên thế giới ngoài con người, thì ra còn có ma quỷ? Có ma quỷ vì sao không có thần linh kia chứ? Nếu có thần linh, thì thần theo như nền văn minh lưu lạc nói Người có ý nghĩ thì có linh hồn, vậy thì tôi cũng có linh hồn sao, linh hồn của tôi từ đâu ra?"
OTZ, Ôn Loan phát hiện mình sai mười phần.
Seere thậm chí sắp "Tôi tư duy, vậy tôi hiện hữu", này đâu còn là vấn đề riêng tư của loài người, đây là cảnh giới triết học luôn rồi.
Hắn thật muốn kháng nghị với vương quốc Dark Blue, đừng có tạo ra mấy cơ giáp chỉ số thông minh cao như vậy nữa, mấy người xem, có vấn đề rồi kìa!
"Yên tâm, khoang an toàn này tất cả bình thường." Trước khi Ôn Loan hỏi thêm nữa Seere đã chậm rãi xác nhận tính an toàn của khoang cách ly này.
Vì thế Ôn Loan cũng không muốn tiếp tục quấy rầy cơ giáp đang suy ngẫm "Linh hồn và ý nghĩa của sự tồn tại" một vấn đề cực kỳ cao thâm, hắn buông lỏng tâm cảnh giác, tiếp tục khách sáo đôi lời với Jimmy, hỏi thăm tình huống.
Đủ thứ biển hiện, Jimmy quả thật không có ác ý đối với hắn.
Jimmy cục cằn có lẽ có thể nói dối, nhưng khiến hắn ẩn đi sát khí ngụy trang thiện lành, độ khó này rất cao, hơn nữa trực giác Ôn Loan không nhảy lên cảnh báo, ôm lòng mau chóng rời khỏi vương quốc Dark Blue, Ôn Loan đương nhiên hy vọng chạy trốn càng xa càng tốt.
Jimmy đóng cửa khoang cách ly không lâu sau đó, toàn bộ con tàu liền liên tục xóc nảy, Ôn Loan dựa vào tường khoang tàu, sắc mặt trắng bệch, xém nữa ói ra, bữa ăn gần nhất của hắn chính là thịt sói tuyết cứng như đá trên băng nguyên, có thể xem là level tiêu hóa bất lương, phá hoại răng hàm, cũng không biết từ đó đến giờ qua bao nhiêu tiếng rồi nên ói không ra nữa, hay là dạ dày hắn đã hoàn toàn sắt thép, Ôn Loan khó chịu muốn nôn, nhưng cho dù là nước chua hắn cũng chả thể phun ra nổi.
So với hắn, Jimmy thoải mái hơn nhiều, hắn thậm chí mặc cho thân thể theo từng đợt rung lắc của con tàu mà lay động, miệng ngâm nga, lớn tiếng bảo:" Không có gì đâu, lần đầu tiên ai cũng vậy! Muốn ăn kẹo không, người anh em?"
"Không...!đừng có nói thức ăn với tao."
Sắc mặt Ôn Loan tái