Khi Ôn Loan tỉnh lại, cứ ngỡ mình vừa mới rơi trúng một bãi rác.
Không phải chỗ này bẩn thỉu gì, chỉ là xung quanh đồ vật nằm tứ tung, chỗ hắn nằm là bàn điều khiển của một phần xác tàu vũ trụ, phía trước đặt một cái tủ gỗ kiểu Âu, phía trên nằm nửa cánh tay robot, chỗ gãy của cánh tay còn xì xèo xẹt điện.
Hắn chậm rãi đứng dậy, không thấy Jimmy đâu.
Ôn Loan thử thông qua sóng não gọi Seere, rất nhanh đã được đáp lại.
"Nơi này thuộc hệ hành tinh White Whale, mệnh danh là "Đầu lâu máu" kho hàng tạm thời của tổ chức cướp vũ trụ, Jimmy đã đi cướp với đám hải tặc khác rồi, ngài tạm thời an toàn, chủ nhân."
"Mày đang ở đâu?" Ôn Loan lặng lẽ hỏi thông qua sóng não.
"Ngay tại trong kho hàng này, vừa rồi Jimmy cùng bọn cướp định tìm kết nối điều khiển trên người tôi, ngụy trang của tôi đã bị chấn động khi nhảy vọt không gian làm hư hại, bọn chúng đã vứt tôi đi.
Đầu tôi có thiết bị theo dõi, không tiện di chuyển." Seere cực kỳ bình tĩnh nói, "Chủ nhân, bên trái ngài cách bảy trăm mét chính là lối ra, tôi đang ở đó."
Ôn Loan theo lời Seere đi vài bước, phát hiện nơi này nửa bước khó đi, dưới chân không có chỗ trống nào, hệt như đang leo núi trong kho hàng.
Rất nhiều ống, chai, thiết bị kim loại sáng lấp lánh, càng nhiều chính là vũ khí kim loại, Ôn Loan căn bản không dám giẫm bừa, bởi hắn nhìn thấy một con trăn sặc sỡ nằm chình ình trong một cái hòm trong suốt.
Ngay lúc Ôn Loan nơm nớp lo sợ mà "leo núi", chợt nghe thấy tràng cười nhạo ác ý.
Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện thì ra có hai tên người máy đứng dựa vách tường, bên trong có người điều khiển, bọn họ không hề kiêng dè giẫm chân bước tới đây, đạp nát rất nhiều thứ, có vài linh kiện sứt mẻ thì trực tiếp phát nổ ầm đùng.
Cái hòm đựng con trăn hoa kia cũng bị đạp vỡ, nó giận dữ rướn thẳng người, nhưng thân thể nó lại bị một bàn tay robot hung ác bóp lấy, tay to siết chặt, máu tươi đỏ sẫm chớp mắt phun trào như suối, thịt nát văng đầy đất.
Đầu rắn bị ác ý quăng vô người Ôn Loan.
Cái đầu to tổ chảng như vậy bay tới, Ôn Loan lập tức lùi về sau một bước, nhanh chóng nhảy lên tủ gỗ, đầu trăn đụng phải góc bàn, miệng ngoạm xuống, nửa ngăn tủ nằm gọn trong miệng nó.
Cũng may cái tủ gỗ kiểu Âu này là hàng dỏm, mặt ngoài chỉ phủ một lớp gỗ, bên trong vẫn là vật liệu cứng chắc của tương lai hợp thành, chiếc răng nanh độc găm vô tủ, cái đầu dần dần gục xuống.
Hai tên cướp điều khiển người máy đằng kia, có vẻ bất ngờ khi Ôn Loan thoát được tập kích, giáp robot mở ra, lộ ra hai khuôn mặt xấu xí dữ tợn cùng với màu da xanh mét.
Bọn chúng nói cái gì đó mà Ôn Loan chả hiểu nổi, còn từ bên trong khoang điều khiển chống nửa người thẳng dậy, khoe khoang với Ôn Loan cánh tay tráng kiện cùng với cơ ngực lồ lộ bên ngoài.
"..."
Mắt Ôn Loan cứng lại, thầm nghĩ, hắn rốt cục tận mắt thấy được bản chân thực của cái gọi là cánh tay ngựa có thể phi, bàn tay người có thể đứng rồi, còn cơ ngực dũng mãnh kia, ực, mấy cô nàng đi thi hoa hậu còn không có số đo lớn cỡ đó đâu.
Quái vật hả trời! Lớn thành như vậy sao còn có thể gặp người?
Ôn Loan đồng tình nhìn đối phương.
Ngôn ngữ không thông, nhưng ánh mắt là ngôn ngữ quốc tế, ánh mắt Ôn Loan tỏ rõ khinh bỉ thương hại chọc giận hai tên kia, ngay khi chúng gào thét xông lên, phía sau bị một luồng lực mạnh mẽ hung hăng đẩy cả người lẫn cơ giáp văng xa, lảo đảo nằm rạp hai bên.
Đồng tử Ôn Loan co rút, hắn muốn thu hồi lời lúc đầu, hiện tại cái này mới gọi là "Quaí vật" đây!
Một sinh vật mặc đồ vũ trụ trong suốt, rất giống với loài hình bạch tuộc được minh họa trong những truyện khoa học viễn tưởng trước kia, cái đầu nhẵn bóng tựa trên cửa, hai con mắt to tròn xoay vòng đánh giá Ôn Loan từ trên xuống, sau đó vung vẩy mấy chân tua được bọc trong đồng phục, linh hoạt trườn qua kho hàng tiến lại đây.
Ngay khi Ôn Loan chuẩn bị nhảy xuống kệ tủ để chạy trốn, bạch tuộc cất giọng:
"Xin chào."
Tiếng Anh chuẩn cmn xác.
Ôn Loan xém tí ngã đụng đầu vô tủ.
"Hoan nghênh, tôi vẫn luôn kỳ vọng có được một đồng đội đầu óc thông minh, làm việc linh hoạt như vậy." Bạch tuộc dùng xúc tua đẩy cái đầu rắn nằm chắn đường giữa nó và Ôn Loan ra, sau đó thân thể trong bộ đồ vũ trụ đó bỗng biến màu thành màu cam hồng, nó thực thông cảm cho Ôn Loan vì đã bị hoảng sợ, nên giữ khoảng....!Thôi được, khoảng cách chừng ba mét.
Bạch tuộc dùng xúc tua chỉ chỉ mấy robot đang lồm cồm bò dậy cách đó không xa, nói một cách khinh miệt: "Mấy tên thô lỗ, ngu xuẩn, não bị cơ bắp nhồi đầy này thật sự rất là chướng mắt.
À, này cưng, cậu xem cánh tay cùng với thân thể thon dài của mình xem...!Tôi không thể không nói, nếu đầu cậu lớn hơn xíu nữa, giống tôi vậy nè, thì tôi thật sự rất tán thưởng cậu."
"..."
Trước mắt Ôn Loan đen đi.
Trời ơi là trời, chẳng lẽ đây là ác mộng?
Ôn Loan hơi lung lay, còn chưa kịp kêu la gọi Seere, bỗng cảm thấy thân thể nhẹ đi, sau đó tựa như mới tắm nước ấm xong vậy, cả người ấm áp thoải mái đến nỗi hắn xém nữa rên ra tiếng.
"Lách tách." Xúc tua Bạch tuộc vung trúng thiết bị hư hỏng xẹt điện kia, nó bị giật đến run lên.
Tấm da sói tuyết trên người Ôn Loan không thấy đâu nữa.
Hai tên robot đằng xa xiêu vẹo vừa mới đứng dậy, không nhìn thấy màn khỏa thân hào phóng trong nháy mắt của Ôn Loan, chỉ có tên cướp Bạch tuộc lặng lẽ dùng xúc tua chộp lấy một tấm vải tựa như plastic nằm trên đất đưa cho Ôn Loan.
"Áo của tôi...!Ực, trời mợ!" Ôn Loan mở mắt thấy, kinh sợ vội giằng lấy tấm vải plastic che lại cơ thể, có chút tức đến khó thở hỏi: "Quần áo của tôi bay đâu rồi? Đây là chuyện gì...!À, cám ơn."
"Không có chi."
Ôn Loan cứng đờ, ánh mặt từng chút dời lên, lúc này hắn mới để ý người có lòng tốt đưa tấm vải plastic cho hắn là ai.
Tên cướp Bạch tuộc vẫn duy trì toàn thân màu cam hồng, còn vẩy vẩy xúc tua với hắn, dùng tiếng Anh chuẩn không cần chỉnh an ủi bảo: "Tôi với cậu không cùng chủng tộc, cho nên hành vi vừa rồi của cậu đối với tôi không có chỗ nào mất lịch sự hết, cũng giống như khi tôi không mặc quần áo chạy trước mặt cậu vậy, cậu không cần để ý đâu."
- ---- hợp lý, so với một con bạch tuộc bình thường cao hơn bốn mét, Ôn Loan càng để ý tên bạch tuộc mặc đồ vũ trụ hơn.
"Á, quên tự giới thiệu, tên của tôi là..." Tên cướp Bạch tuộc phát ra tiếng lộp bộp tựa như thanh âm phun bong bóng nước, sau đó chuyển sang tiếng Anh, "Tất nhiên, cậu có thể gọi tên loài người của tôi là, Caesar.
Nghe nói hình như đây là tên một nhân loại bất khả chiến bại, một quân vương! Xin chào, rất vui được gặp cậu."
Ôn Loan có chút hóa đá.
How do you do Chúa ơi, một con bạch tuộc chào hắn bằng câu thoại trong truyền thuyết chỉ có du học sinh Mỹ sử dụng, thật ra hàng ngày căn bản không ai dùng lời thoại hỏi thăm khi gặp mặt như vậy làm gì? Tên Bạch tuộc này thuộc đảng cuồng tiếng Anh hay gì?
"Ôn Loan."
Ôn Loan mơ màng học theo, nối gót cắt đổi sang lời thoại hỏi han hàng ngày: "Anh có thể gọi tôi là Ôn, rất...!được gặp anh."
Không không, hắn không vui chút nào hết.
"Quần áo của cậu là một loại cơ giáp đặc biệt à? Sao mà tự nhiên trong nháy mắt biến đâu mất rồi." Bạch tuộc Caesar tò mò dùng xúc tua nâng đầu, xoay tròn mắt hỏi.
Ôn Loan làm sao mà biết, bản thân hắn còn thấy vớ vẩn nữa là.
Vừa vặn lúc này, ngay cửa kho hàng truyền tới thanh âm ồn ào ầm ĩ, rất nhiều tên cướp mặc đồ vũ trụ hoặc đang điều khiển cơ giáp loại nhỏ, ném đồ đạc lung tung beng vào.
"Á! Mấy tên thô lỗ này!" Bạch tuộc la ầm lên, tám cái vòi xoay thành dạng máy xay gió, trong nháy mắt đã tới cửa kho hàng, đánh bay ba tên cướp, còn lớn tiếng quát mắng, "Có biết phép