Thomas và những người bạn
Chương 2: Bây giờ giới tính còn chả là vấn đề, quan tâm ngành học làm gì?
Edit: Hoàng cánh cụt
Beta: Khôi Vũ
Lâm Vụ sống ở thành phố này cũng đã được mười chín năm rưỡi, trong trí nhớ cậu chưa bao giờ thấy cảnh sương mù như thế cả. Phía Bắc khô ráo, độ ẩm không khí thấp, đến cả mưa còn ít khi xuất hiện, phong cảnh sương mù mờ mịt ôn nhu này thật sự là hiếm có.
Cảnh sương mù đẹp nhất cậu từng thấy chính là trong bức ảnh ba mẹ chụp chung khi họ còn trẻ. Vùng sông nước Giang Nam, mưa phùn mênh mông, các con thuyền đến từ thị trấn, không phân biệt được chỗ nào là nước, chỗ nào là sương mù.
Đó là tuần trăng mật của cha mẹ cậu. Lâm Vụ thường hay nghĩ rằng, đó chắc hẳn là một chuyến đi tuyệt vời, cho nên ba năm sau khi cậu được sinh ra, tên của cậu vẫn được gắn liền với thị trấn nhỏ sương mù ở phía nam năm ấy.
(Ý nghĩa tên Lâm Vụ: Sương mù theo tiếng Hán Việt là Đại vụ, vụ này cũng nằm trong tên bạn thụ Lâm Vụ luôn, do là mình chưa chắc là tác giả còn có mối liên kết nào sâu xa giữa tên bạn thụ và tên truyện không nên mình tạm thời chưa đề cập kĩ, nếu tác giả giải thích thêm thì mình sẽ đưa vào phần mục lục)
Phía dưới bài post đều là những câu ca ngợi cảnh đẹp, nhưng không biết như thế nào mà bẻ lái trở thành nghiên cứu hiện tượng thiên nhiên, bàn luận xem thời tiết như thế này có phù hợp với Thẩm Dương không, cho nên lại trở thành lo lắng trước thời tiết khí hậu dị thường này.
*Ăn nóng mặt lạnh, lòng chửi Liên Hiệp Quốc —— cuộc sống của sinh viên đại học bọn họ đơn giản vậy đó.
(* ý nói những người hay nói chuyện linh tinh, thể loại gì cũng nói, nhưng nói xong không hề để trong lòng, nói xong bỏ qua, không mang ác ý)
Đến giữa trưa, Lý Tuấn Trì cũng đã xong việc trở về ký túc.
Vóc dáng cậu ta rất cao, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, đi trong trường thể nào cũng bị đám sinh viên chuyên ngành thể dục nhận là người một nhà.
Cậu ta vừa vào cửa, tìm kiếm bóng dáng Hạ Dương, sau đó phát hiện tên bạn cùng phòng cả kì nghỉ này không gặp, hiện đang nằm trên giường mình phô vẻ mê ly mà nhìn mình.
Lý Tuấn Trì vui vẻ không để ý: "Cậu mới vừa tỉnh giấc à, hay là cậu mới ăn xong chuẩn bị đi ngủ đấy?"
"Cậu nhìn tớ xanh xao vàng vọt như thế này có giống mới vừa ăn cơm không" Hạ Dương lau mặt, hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó nhớ tới việc gì đó, ái muội nhướng mày với Lý Tuấn Trì một cái "Xin được WeChat chưa?"
Lý Tuấn Trì đơ ra: "WeChat gì?"
Lâm Vụ xem chuyện vui cũng góp phần: "Của em gái mà cậu đi đón ấy"
Nói tới việc này thì Lý Tuấn Trì liền làm ra bộ dáng uất ức oan uổng, đập mạnh lên bàn khiến túi nilon cũng nhân tính hóa mà bay đi: "Tớ không xin em ấy, em ấy xin tớ thì có!"
Lâm Vụ: "Còn có chuyện tốt như vậy hả?"
Hạ Dương: "Cậu có cho không?"
"Tớ đây sao mà cho không được" Lý Tuấn Trì hiên ngang lẫm liệt "Dịch vụ này có giá không thấp."
Lâm Vụ: "....."
Hạ Dương: "....."
Đúng là ế bằng thực lực mà.
"Đúng lúc chưa ăn cơm" Lý Tuấn Trì không hề biết được cách xử lí của mình rất có vấn đề cho hôn nhân đại sự tương lai, lái sang ngay chủ đề khác "Tụi mình đi ăn lẩu đi."
"Lẩu?" Lâm Vụ nghe vậy hai mắt sáng rực lên "Súp nấm cà chua cay hay là cà ri?"
Tục ngữ nói đúng thật, chẳng có gì là có thể đọ được với đồ nướng, mà nếu có thì đó chính là lẩu.
"Tất cả đều được." Lý Tuấn Trì lôi mấy cái hộp từ trong cái bịch nilon ra rồi từ từ bày lên "Chọn theo ý cậu đi này"
Mười lăm phút sau.
Ba người bạn học mỗi người một bàn học, trước mặt là mấy cái hộp lẩu tự sôi sùng sục tỏa hơi nóng trước mặt.
Lâm Vụ mệt tâm thở dài. Sau một tháng kì nghỉ này, cậu đã quên ký túc xá của họ có cái thứ gọi là "Lẩu thời gian vui vẻ", từ cuối học kỳ 1, toàn phòng ký túc quyết định chuyển từ "Tất cả quây quần bên một nồi" sang "Chia ra tự nấu tự ăn". Đây chính là từ chế độ bầy đàn sang chế độ tư hữu mà.
"Lẩu của tớ ấy, không có linh hồn gì cả." Lâm Vụ buồn bã.
Nói về vấn đề lẩu thì Hạ Dương và Lâm Vụ đứng cùng một phe.
Cậu ta không chết tâm mà quay đầu lại, nói với Lý Tuấn Trì: "Tụi mình vì sao phải đổi cách ăn vậy, mấy phòng khác vẫn ăn lẩu bình thường mà, tuy là sợ bị kiểm tra đột kích và phải đem giấu vội, nhưng đều là ăn uống no đủ không chậm trễ hạnh phúc."
"Đừng có nhìn tớ, lúc ấy mọi người đều bỏ phiếu quyết định mà." Lý Tuấn Trì giơ một tay tỏ vẻ vô tội, tay còn lại ấn điện thoại gửi đi một voice chat: "Nhâm Phi Vũ, Hạ Dương với Lâm Vụ muốn bàn bạc lại với cậu về việc ăn lẩu kìa."
Nhâm Phi Vũ không có lên tàu cao tốc, thế nên là chắc chắn đang rảnh, đảo mắt gửi về một cái voice chat dài 59 giây.
"Các cậu muốn nấu lẩu trong ký túc? Tớ nói cho mà nghe, thật sự là không được đâu. Cuối kỳ lần trước ký túc bị cúp điện cả một thời gian dài, mấy cậu chưa tỉnh ra hả? Cả cái ký túc xá xài chung một nguồn cấp điện, cậu dùng một đồ điện công suất cao, tôi cũng dùng một đồ điện công suất cao, như vậy lại càng nguy hiểm thêm, cúp điện là chuyện nhỏ thôi, lỡ đâu rò điện hay bốc lửa, tòa nhà tụi mình nhiều người như vậy, làm sao mà chạy nổi, tụi mình lại còn ở tầng 3, nhảy lầu cũng nguy hiểm lắm. Còn cái tường vôi bị vỡ nữa, chắc là các cậu không chú ý đâu, tụi mình thì ngồi quanh một chỗ nấu lẩu ăn, nhiệt độ nóng lên xông lên mấy bức tường vôi, các cậu không đọc tin tức trên mạng à, kiểu gì mấy miếng vôi đó cũng rớt xuống nồi lẩu của tụi mình. Các cậu cũng đừng có nghĩ là mấy việc này chỉ có xác suất nhỏ thôi, tớ lớn như vậy rồi, mấy chuyện xui xẻo như này tớ phải né hết."
Thật sự là không kiên nhẫn nổi, Lâm Vụ đứng dậy đi đến chỗ Lý Tuấn Trì nhấn vào điện thoại ghi âm, cũng không muốn sử dụng điện thoại của mình nữa, trực tiếp lấy điện thoại của Lý Tuấn Trì mà gửi tin nhắn: "Tụi tớ không nấu lẩu đâu, rất là an toàn, cậu không cần chờ gọi 120 đâu, cậu cứ ở nhà ga mà đợi hen."
— lúc mà ký túc xá 333 biểu quyết cho việc sửa đổi cho việc ăn lẩu hay không, kết quả là có hai phiếu đồng ý việc không đổi cách ăn lẩu, một phiếu phản đối và một người thì không bỏ phiếu. Thế nhưng tại sao rốt cuộc lại vẫn đổi cách ăn lẩu đây? Bởi vì người phản đối chính là Nhâm Phi Vũ với cái "năng lượng bi quan + ý thức trước những vấn đề xui xẻo", nói nhiều đến mức có thể đánh bại cả mười Hạ Dương, mà đó không phải là Hạ Dương bình thường mà là Hạ Dương dùng hết sức bú sữa mẹ để nói.
Cho nên một đấu với mười, tất nhiên là đấu không nổi rồi.
Nói đến xe cao tốc, Nhâm Phi Vũ trở lại bình thường, tỏ thái độ khá là vui vẻ: "Không được rồi, đổi vé thành ngày mai, nhưng vẫn vào giờ này, há há há"
Ít khi nào thấy được Nhâm Phi Vũ vui vẻ như thế này, phải biết là người này 365 ngày, thì 364 ngày đều là "thảm", cứ kiểu như là có một đám mây đen trên đầu cậu ta thể hiện rõ cậu ta đang không được ổn lắm, nhưng mà mọi người cũng không nói cậu ta buồn vô cớ được, là vì mỗi ngày của cậu ấy thật sự rất thảm.
Cho nên là chỉ cần