Chương 30: "Tâm trí tràn đầy được gọi là khuây khỏa, đại não trống rỗng mới là hóng gió—"
Nửa tiếng sau, một chiếc Jeep việt dã đứng ở trước cửa siêu thị Cát gia.
Một chiếc xe với thân hình cường tráng hung hãn mạnh mẽ cá tính, lốp xe offroad (1) hỗ trợ cho khung gầm cao, đèn pha và đèn săn trên nóc xe cứ tựa như mắt của thú dữ, đang chộp thời cơ để chạy theo đàn tiến vào hoang dã.
Nhưng cái khí chất của chiếc việt dã ở dưới những đường xước như tranh Picasso lại ảm đạm vô cùng.
Dưới nắng ấm mùa đông, mỗi một đường xước đều lóe ra ánh sáng, cứ như thêm một lớp hiệu ứng sáng chói cho chiếc xe việt dã.
Lâm Vụ, Cát Lượng: "...."
Hóng gió đây đó hả?
Không, đây là "xe trầy" đi dạo.
Vương Dã hạ kính xe xuống, trực tiếp gọi: "Lên đi."
Lâm Vụ đi ra ngoài siêu thị, cũng chẳng dám nhìn chằm vào thân xe, sợ nhìn mắt sẽ bị loạn luôn: "Sao xước thế vậy...."
Vương Dã vươn người từ vị trí lái xe mở cửa ra: "Bớt nói nhảm lại, lên xe."
Lâm Vụ lập tức cong lưng xuống, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí phó lái—hưởng lợi từ người ta thì phải mềm mỏng lại chứ.
Vương Dã nhíu mày nhìn Cát Lượng đang đứng tiễn bọn họ rời đi ở cửa siêu thị: "Cậu không vào?"
"Tớ? Còn có phần tớ hả?"Cát Lượng ngạc nhiên đến vui vẻ, trong ngực nóng lên.
Vương Dã chờ hai giây là hết kiên nhẫn: "Chậc, cậu không vào."
"Đừng đi, tớ đến đây—" Cát Lượng nhanh chóng khởi động toàn bộ tiềm lực thức tỉnh, lấy toàn bộ mà Husky có được để đóng cửa siêu thị, kéo cửa cuốn xuống rồi khóa cùm cụp lại, xoay người chui vào ghế sau xe việt dã, tay vỗ vỗ lên ghế của Vương Dã: "Anh Dã, xuất phát—"
Động cơ xe khởi động, chiếc việt dã nhập vào trong làn xe.
Nội tâm kích động của Vương Dã vẫn chưa bình tĩnh lại, cậu ta không nghĩ rằng Vương Dã lại định gọi cậu ta đi cùng, vì thế bây giờ rất là cảm động, càng nghĩ càng thấy cần phải khẳng định lập trường với Vương Dã: "Anh Dã, cả đời này tớ sẽ là anh em với cậu, chắc chắn luôn—"
Mười lăm phút sau.
Chiếc xe việt dã đã chạy vào đường vành đai 2, kính xe được kéo xuống khiến cho gió lạnh tận xương len lỏi vào trong xe, khiến nhiệt độ ở trong xe chẳng khác gì với nhiệt độ bên ngoài cả.
Không, vẫn có hơi khác đó, bởi vì trong xe gió cứ mạnh mẽ lùa vào.... Còn lạnh hơn nữa!
Cát Lượng ôm chặt lấy thân mình yếu ớt như Husky của mình, kêu rên giữa sự tàn sát của cuồng phong: "Anh Dã, tớ đổi ý rồi, kiếp sau tớ sẽ làm anh em với cậu được không—"
Lâm Vụ lúc này cũng phải đồng ý với Cát Lượng. Gì mà mềm mỏng nữa, quên mẹ đi, mạng sống quan trọng hơn: "Vương Dã, cậu đóng cửa sổ cho tớ—"
Vừa lên đường vành đai 2 là Vương Dã kéo tất cả 4 kính xe xuống, Lâm Vụ và Cát Lượng liên thủ kéo 3 kính xe lên trước, còn chỗ của Vương Dã thì bọn họ không với tới được!
Tên đầu sỏ vẫn còn hùng hồn đầy lý lẽ lắm: "Hóng gió hóng gió, không mở cửa thì lấy đâu ra gió."
Lâm Vụ muốn điên lên: "Bạn ơi, nhiệt độ hôm nay thấp nhất là âm hai mươi độ đấy!"
Vương Dã: "Sẵn tiện giúp xe hạ nhiệt luôn."
Cát Lượng ở phía sau đã cuộn thành một khối: "Hạ nhiệt? Đại ca ơi đây là đông lạnh cấp tốc thì có—"
Tốc độ giới hạn là tám mươi, Vương Dã chỉ chạy tới sáu mươi thôi, cảm thấy mình thật tự giác.
"Có bị thổi đến ngơ ra chưa?" Hai mắt hắn vẫn nhìn về phía trước hỏi Lâm Vụ.
Lâm Vụ ngẩn ra, theo bản năng nói: "Không có đâu..."
Vương Dã trực tiếp đạp chân ga, tăng lên tám mươi: "Vậy là chưa bị thổi đủ."
"Ngơ rồi ngơ rồi!" Nếu không phải do có dây an toàn thì Lâm Vụ có thể đã bay ra ngoài rồi, "Bây giờ đại não của tớ chắc chắn là trăm phần trăm trống rỗng rồi!"
Vương Dã vừa lòng nhếch khóe miệng: "Vậy được rồi."
Một chiếc xe tải lớn tăng tốc chạy ở làn bên cạnh.
Lâm Vụ thấy giọng nói của Vương Dã càng nổi bật hơn cả giữa những tạp âm ầm ĩ bên cạnh.
"Tâm trí tràn đầy được gọi là khuây khỏa, đại não trống rỗng mới là hóng gió—"
Kính xe thứ hai được kéo xuống.
Tại chỗ phó lái.
Là do Lâm Vụ chủ động kéo xuống.
Gió điên cuồng gào thét lao thẳng đến mặt làm mặt Lâm Vụ bị đau, nhưng ở giữa một mùa đông khắc nghiệt lại xuất hiện một sự tùy tiện và phóng túng đã mất từ lâu.
Cát Lượng ngồi ở phía sau, yên lặng đã lấy đệm ghế quấn vào người mình: "...."
Hai đứa bạn là sói là hổ, mà cậu ta thì chỉ là một con Husky bình thường mà thôi!
Cũng may là, hai bạn học hổ Đông Bắc và sói đồng cỏ cũng không phải là không muốn sống, gió lùa vào một trận cho đã rồi cũng đóng kính xe lại.
Dù sao gió mà cứ thổi như thế thì đến cả gấu Bắc Cực cũng chẳng chịu nổi.
Vương Dã ra khỏi đường vành đai 2 ra đến quốc lộ, một mạch chạy xe đến ngoại ô.
Đường sau khi ra khỏi quốc lộ biến thành một khung đường gập ghềnh, băng qua một mảnh ruộng hoa màu, không thấy bất kì thôn xóm nào, cuối cùng mới tới điểm cuối đường.
Một vùng đất hoang mênh mông vô bờ, tuyết đọng lại như đang bao trùm đến cả chân trời xa xôi, bụi cây sinh trưởng hỗn độn, các hòn đá lớn nhỏ không giống nhau bị tuyết bao phủ lấy tạo thành các viên cầu, có vài cây cổ thụ cong quèo cứ như bù nhìn đứng cô đơn giữa hoang vu trắng xóa.
Cát Lượng nghiêng người về phía trước, chen mặt lên giữa hai ghế phía trước, nhìn xung quanh qua kính xe: "Anh Dã, hết đường rồi."
"Đường mới bắt đầu thôi," Vương Dã nói, "Ngồi yên."
Một chân đạp chân ga, chiếc xe việt dã bay vọt lên tiến vào vùng đất tuyết hoang dã.
Cát Lượng theo quán tính bị đẩy lại về ghế sau, phản ứng tiếp theo là tìm dây an toàn.
Lâm Vụ cả đường đều đeo dây an toàn, nhưng vẫn chưa đủ, vừa nhìn thấy sườn mặt đầy sự nóng lòng muốn thử của Vương Dã, không chờ hắn nhấn ga, chỉ biết là mọi chuyện sẽ tồi tệ, cậu liền giơ tay "ba" một cái nắm lên tay cầm trên trần xe.
Tay vừa mới nắm chắc thì Vương Dã đã lao xe đi.
Sự yên tĩnh ở vùng đất tuyết bị đánh vỡ, có những chú chim sẽ đậu trên cây cổ thụ bay phần phật đi. Chiếc xe việt dã sôi nổi như một con thú, ở trong hoang dã mà chạy như bay, tiếng động cơ là tiếng gầm rũ, những vết bánh xe là dấu chân, gào thét giữa gió Bắc trong núi rừng.
Lốp xe cuồn cuộn làm tuyết bay lên rồi lại đáp xuống đất.
Ánh nắng mùa đông đã khiến hết thảy nhuộm thành một màu vàng ấm.
Bầu trời, gió Bắc, cây, tuyết.
Lại lao xuống một sườn dốc phủ tuyết đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, giờ đây Cát Lượng và Lâm Vụ đã quen với tốc độ xe lại cảm thấy sảng khoái.
Cát Lượng kiềm chế không được, chủ động kéo kính xe xuống, thò đầu ra hét to: "Đã quáaaaaaaaa—"
Lâm Vụ cũng bị ảnh hưởng theo, kéo cửa kính bên mình xuống hét lên: "A—"
Một chú sói đồng cỏ và Husky như đang thi nhau xem hơi của ai dài hơn vậy, cả trời đất đều vang vọng lại.
Vương Dã người lái xe việt dã cũng thấy ra đã.
Kêu gào inh ỏi?
Xùy, anh hổ của mấy người không thèm làm như thế.
Lúc dừng đi việt dã ở vùng đất tuyết thì hoàng hôn cũng đã lên, màu tiếng sáng ngời của vùng hoang vu cũng trở nên ấm áp nhu hòa.
Vương Dã đậu xe cạnh một cây cổ thụ.
Cát Lượng vẫn chưa hết hưng phấn nữa, hoặc là có thể nói, sức sống của Husky lớn vô cùng, từ lúc xe dừng lại cậu ta đã mở cửa nhào ra đống tuyết dày, lăn qua lộn lại.
Lăn đến một đống tuyết lên người vẫn còn nhớ mà gọi bạn qua: "Hai cậu qua đây đi—"
Lâm Vụ vui lắm, nhưng bỗng nhiên nhớ tới một việc quan trọng, quay đầu hỏi Vương Dã mới bước từ xe xuống: "Cậu còn nhớ đường về không? Ở đây hình như không có tín hiệu."
Vương Dã lười kéo áo khoác lại, cứ để hờ hững như thế, hai tay đút túi: "Yên tâm, tớ nhắm